Ôn Triết Viễn mặt lạnh tanh, đi đến trước mặt Nhan Hoan, giọng trầm xuống nói: "Nhan Hoan tôi nói cho cô biết, tôi và Như Như là tình yêu đích thực, tôi sẽ không kết hôn với cô đâu, cô hãy chết tâm đi!"
Nhìn vẻ đắc ý của Ôn Triết Viễn, Nhan Hoan chẳng thấy tức giận chút nào, ngược lại còn thấy thương hại hắn ta vô cùng.
Chu Như Như trong mắt hắn ta chỉ là giả tạo, căn bản không phải là mỹ nhân tuyệt thế gì.
Nếu nhìn thấy bộ mặt thật của Chu Như Như, chênh lệch quá lớn, không biết hắn ta có hoài nghi nhân sinh hay không?
Nhưng chuyện này liên quan gì đến cô chứ? Cô còn mong hai người họ khóa chặt với nhau, giày vò nhau, đừng làm hại người khác nữa.
"Thế thì tốt quá, cảm ơn anh đã không cưới! Chúc anh và Chu Như Như trăm năm hạnh phúc, sống lâu bên nhau, khóa chặt cả đời. Ồ không, đời này, đời sau, đời sau nữa, ba đời ba kiếp đều đừng xa nhau nhé."
Nói xong, Nhan Hoan hất đầu, sải bước đi như thể không quen biết.
Về đến nhà, Nhan Hoan mới phát hiện bức ảnh cô nhét trong túi quần đã không cánh mà bay, trong không gian cũng không có, có lẽ cô đã vô tình làm mất.
Vì chuyện này, cô bị Đinh Lệ Đào mắng cho một trận. May mà lúc đó cô còn giữ lại phim, cô lại đến tiệm ảnh rửa một tấm.
Rất nhanh, ngày xuống nông thôn đã đến.
Nhóm thanh niên trí thức về nông thôn của Nhan Hoan không nhiều, không đuổi kịp chuyến tàu chuyên dụng. Tuy nhiên, dù vậy, phòng thanh niên trí thức vẫn rất coi trọng.
Vài nhân viên giơ những tấm giấy đỏ to viết khẩu hiệu: "Lên non xuống biển, cải tạo đất trời, xây dựng nông thôn mới xã hội chủ nghĩa".
Nhìn lại , xung quanh toàn là thanh niên trí thức xách theo những túi to túi nhỏ, ngực đeo hoa hồng đỏ thắm. Trong số đó, những thanh niên trí thức chủ động về nông thôn nhiệt huyết sôi sục, mang theo nhiệt huyết xây dựng đất nước, ngẩng cao đầu vẫy tay chào tạm biệt gia đình.
Nhưng phần lớn đều là những gia đình đông con, tốt nghiệp rồi không tìm được việc làm, bất đắc dĩ mới phải về nông thôn. Bọn họ biết về nông thôn là chịu khổ, ôm cha mẹ người thân khóc lóc thảm thiết.
Đinh Lệ Đào là một trong số đó, cả nhà già trẻ lớn bé đều đến tiễn, ngay cả bà cụ trong nhà đã ngoài tám mươi tuổi cũng chống gậy đến.
Nói thật, Nhan Hoan có chút ghen tị. Kiếp trước cô là người ít duyên với người thân, cha mẹ cô đã ly hôn và tái hôn khi cô còn rất nhỏ, từ trước đến nay cô vẫn luôn nương tựa vào ông nội.
Sự ấm áp của một gia đình lớn vây quanh như thế này là điều cô chưa từng cảm nhận được.
Nghĩ đến Chu gia kia...
Buổi trưa, Chu Như Như lại diễn một vở kịch trà xanh, Chu gia sợ Chu Như Như cảm thấy tủi thân, dứt khoát phớt lờ đứa con nuôi này, nhất quyết không nói một lời nào với cô, cô chỉ có thể một mình xách đồ đến ga tàu.
Ước chừng lúc này, cả nhà vẫn đang an ủi Chu Như Như.
Mẹ của Đinh Lệ Đào là Vương Tú Nga đã dặn dò con gái xong xuôi, lau nước mắt nơi khóe mắt, quay đầu lại thấy Nhan Hoan một mình đứng lẻ loi, không khỏi thấy thương.