Hạ Khai nghe thấy tiếng động ở ngoài tấm kính thủy tinh, thứ đang ngăn cách không gian tràn ngập hơi thở pheromone ngọt ngào đầy mê hoặc.
Cậu chống người dậy, loạng choạng đi về phía phòng tắm, lòng bàn chân đầy mồ hôi bước lên tấm thảm nhung mềm mại, hương vị khiến người ta say mê tản ra khắp nơi.
Giống như một tuyến thể di động liên tục khuếch tán pheromone chẳng thể kiểm soát.
Hạ Khai nhắm mắt lại, nhìn vào gương thấy bản thân đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái chợt, làn môi cũng khô cằn, không còn huyết sắc.
Sau khi trải qua hai tháng dưỡng bệnh, Hạ Khai vẫn gầy guộc, xanh xao, cởi chiếc áo ngủ ra chính là cơ thể hốc hác như thể lập tức bị bẻ gãy, cánh tay cũng chẳng còn cơ bắp.
Hạ Khai từ từ mở mắt ra, tập trung tinh thần nhìn từng chỗ đã bị thay đổi trên cơ thể, ánh mắt đen tựa vực sâu, dường như có thể rơi vào chiếc hố tăm tối bất kì lúc nào.
Cho đến hiện tại, Hạ Khai vẫn không thể chấp nhận được rằng bản thân đã bị biến thành Omega.
Hạ Khai lau sạch cơ thể, đặt cơ thể nặng nề của bản thân lên giường. Y tá bên ngoài canh đúng thời gian, gõ cửa rồi chờ đợi vài phút mới mở ra, cầm thuốc tiến vào bên trong thật nhẹ nhàng.
…
Hạ Khai vô cùng nhạy cảm với âm thanh, y tá nhẹ nhàng đặt thuốc lên bàn rồi nhỏ giọng nói: “Ngài Ngụy nhắc cậu nên uống thuốc.”
Hạ Khai nằm cứng đờ trên giường giống như một chú cá mắc cạn, từ từ dời tầm mắt, cậu ngồi dậy, im lặng uống hết thuốc mà không do dự bất kì phút giây nào.
Hiện tại Hạ Khai trông chẳng khác nào một chiếc bình gốm sứ đang được sữa chửa lại, từ đầu đến chân đều buộc phải được chăm sóc thật tỉ mẩn, cậu cực kì chán ghét bản thân vô dụng như thế nhưng đây đều là tấm lòng của thầy cậu, Hạ Khai không muốn khiến đối phương phải nhìn thấy dáng vẻ kinh tởm của mình.
Bởi vì Hạ Khai từng là học trò mà thầy cậu cảm thấy tự hào nhất.
Hạ Khai khẽ nâng khóe môi mỏng của mình lên, đáng tiếc thay, hiện tại cậu lại là một tên vô dụng, chẳng nâng nổi một đồ vật nặng.
“Tôi uống xong rồi, anh mang ra ngoài đi.”
Làn gió vô tình đi ngang khiến thanh âm phát ra từ vòm họng Hạ Khai khẽ run lên, một nửa tinh thần cũng chẳng thể có được. Hạ Khai nâng cơ thể yếu ớt đi đến bên một góc giường, kéo chăn lên đỉnh đầu, như thể việc này có khả năng ngăn chặn mùi pheromone ngọt lịm nơi đầu lưỡi đang khuếch tán khắp căn phòng.
Chỉ vừa mới tuần trước, Hạ Khai vẫn còn nỗ lực để y tá phun thuốc áp chế mùi pheromone nồng nặc mọi lúc nhưng hiện tại cậu đã chẳng còn quan tâm nữa. Hạ Khai nghiến răng thật chặt, mùi chăn đang che lên gương mặt cậu như khiến cậu có thể chết ngạt bất kì lúc nào.
Hạ Khai từ từ thở ra một hơi rồi ngưng thở.
Nhưng dù có cố gắng đến đâu thì mùi hương ghê tởm kia vẫn luôn luôn lan ra từ cơ thể của cậu.
Và bởi vì một hành động theo bản năng đó đã khiến Hạ Khai rơi vào trạng thái hôn mê.
Ngụy Thầm mở cửa ra, mùi pheromone nồng nặc khiến hắn cau mày, sau khi đi đến vị trí trung tâm của căng phòng, hắn thấy được có thứ gì đó to lớn nhưng lại chẳng có hơi thở phập phồng.
“Khai Khai.”
Không có bất kì ai đáp lại tiếng gọi.
Ngụy Thầm kéo chăn ra, ôm Hạ Khai đang rơi vào hôn mê vào lồng ngực, yết hầu khẽ lăn.
Hạ Khai vốn đã mất đi ý thức đang gối đầu lên khuỷu tay của Ngụy Thầm, từng sợi tóc của cậu đều phát ra mùi hương pheromone ngọt lịm, mê hoặc đối phương đến cắn một ngụm, đánh dấu cậu một cách thật mạnh bạo.
Dù rằng Ngụy Thầm có ý chí kiên cường như cũng không thể không khuất phục trước hương pheromone đầy mê đắm kia. Hắn cố gắng ổn định tâm trạng, vuốt mái tóc đẫm mồ hôi ướt át của Hạ Khai sang một bên, đầu ngón tay nam tính của Ngụy Thầm lướt đi trên vầng trán tinh tế của cậu, vô tình dính phải mồ hôi, ngay tức thì, pheromone như lập tức nhận ra chủ nhân, cứ mãi quấn quýt nơi đó không buông.