Tứ chi và thân thể đều truyền đến cảm giác đau buốt kịch liệt, những năm đầu tiên, Hạ Tuân bị người khác hạ độc, y trái lại thì không có chuyện gì cả, bởi vì ta đã thử độc trước thay y rồi.
Độc tính đó rất mạnh, chính là muốn lấy đi mạng của y.
Ta thật sự đã đi qua cửa âm phủ một lần luôn rồi, cũng đều là dựa vào sự thêm mệnh của hệ thống mới có thể chịu đựng được.
Khoảng thời gian đó, ta vì chịu đựng năm mươi gậy, nên cơ thể đã mang theo bệnh cũ rồi, sau sự việc này, xương cốt trên người ta càng triệt để hư hỏng nặng hơn nữa.
Nhất là vào những ngày mưa dầm, toàn thân đau đớn giống như bị hàng vạn con kiến gặm cắn vậy.
Trước kia Hạ Tuân từng dựng một bức tường lửa trong cung của ta, sàn nhà thì được phủ đầy lông cáo trắng, dùng than vàng dây tốt nhất để sưởi ấm, còn ôm chặt lấy ta và xoa bóp tứ chi cho ta, ta mới có thể cảm thấy tốt hơn được một chút.
Giờ đây tất cả những thứ đó đều không còn nữa, sự phản phệ đến còn nghiêm trọng hơn so với suy nghĩ của ta.
Ta dường như đã ngất đi, chính ngay lúc trước mắt dần dần trở nên tối xuống, cánh cổng của cung điện cuối cùng cũng bị một người đẩy ra với cơn thịnh nộ ngút trời.
Ta nằm rạp dưới mặt đất, mặt mày Hạ Tuân như muốn phun ra lửa, khí sắc khó coi đến mức đáng sợ :
【Nguyễn Tĩnh, ngươi không muốn sống nữa à?!】
Ta cố gắng chống đỡ bằng chút sức lực cuối cùng, cúi đầu quỳ mọp xuống, âm thanh bị nước mưa giội rửa đến nát vụn :
【Hoàng Thượng, tiện thiếp đã đi theo ngài suốt 10 năm, không có công lao, cũng không dám xưng là vất vả.】
【Chỉ xin Hoàng Thượng thương tiếc cho đoạn tình cảm những năm qua, trả Lục Ngạc về cho thần thiếp đi.】
Giọng của Hạ Tuân đè ép lại sự tức giận, lạnh lùng nói :
【Chẳng qua cũng chỉ là một nô tài thôi, phải quan trọng đến thế sao?!】
Ta lại cúi xuống lạy, trán đập mạnh xuống gạch lát nền :
【Thần thiếp chỉ còn mình Lục Ngạc mà thôi.】
Tiếng bước chân nặng nề vang lên, làm nước mưa trên mặt đất văng lên tung toé.
Một bàn tay dùng sức nhéo mạnh cằm ta, ép buộc ta phải ngẩng đầu, va vào trong đôi mắt đen tuyền đến không thấy đáy của Hạ Tuân.
Âm thanh của y không nghe ra được chút cảm xúc nào : 【Vậy Trẫm thì sao?】
【Trẫm lại là gì nữa?!】
Ta nhếch khoé môi lên, lộ ra một nụ cười còn khó nhìn hơn cả khóc.
【Hoàng Thượng đã nắm giữ thiên hạ, tiện thiếp cũng không dám mơ mộng hão huyền đến nữa.】
Hạ Tuân ngẩn người.
Trong phút chốc, ngón tay y bắt đầu run rẩy, đôi mắt cũng đỏ hoe.
【Ngươi giỏi thật!】
Y rít ra vài tiếng qua kẽ răng.
Chốc lát sau, y đột ngột vung tay, ta hỗn loạn ngã trên mặt đất, nhưng vẫn không quên kéo mạnh vạt áo y, bờ môi run bần bật :
【Hoàng Thượng!】
【Ngày mai Trẫm sẽ lệnh cho người mang nô tài ấy về! Cút đi!】
Y có vẻ như đang thở gấp, không liếc lấy ta một cái, gầm lên giận dữ.
Thân thể căng thẳng của ta lúc này mới thả lỏng ra.
Một mảng màu đen dần dần lan tràn trước mắt.
Ta mềm nhũn, sụp đổ dưới mặt đất.
Chỉ là không biết có phải do ảo giác của ta không, trước khi rơi vào trạng thái hôn mê, ta đã cơ hồ nhìn thấy đôi mắt lo lắng của Hạ Tuân.
Y hoảng hốt lo sợ gọi :
【A Tĩnh! ! !】
05
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Ngạc đã được đưa trở về rồi.
Chỉ là ta gần như không nhận ra được nàng ấy nữa.
Trình Ngưng Nhiên dùng hết tất cả cực hình lên người nàng, toàn thân nàng vậy mà đến một chổ nguyên vẹn cũng không tìm ra được, m.á.u thịt mơ hồ đông lại với nhau thành một mảng.
Đôi mắt đã từng rất hồn nhiên, cũng bị móc ra rồi, chỉ còn thừa lại một hai cái lỗ xen lẫn màu đỏ đen.