Mãi cho đến nửa đêm mê mê hồ hồ, ta cảm nhận được có người lên giường rồi ôm chặt lấy ta, mang theo một cơn lạnh buốt vì sương giá.
Ta húng hắng vài tiếng, mở hai mắt ra.
Hạ Tuân đang nhìn chằm chằm ta một cách sâu sắc, mắt cũng không thèm chớp một cái.
Ta khàn giọng, hỏi : 【Hoàng Thượng, đây là có ý gì?】
【A Tĩnh, những ngày vừa qua oan ức cho nàng rồi.】 Y ôm lấy ta càng lúc càng chặt hơn, khẽ thì thầm bên tai ta, 【Khoảng thời gian này chẳng qua chỉ là diễn một màn kịch để lật đổ họ Trình kia thôi, ông già đó thao túng hai bộ Lại, Công quá chặt chẽ đi, nếu không ra tay từ khuê nữ của lão thì thật sự không tìm ra được cơ hội nào khác nữa.】
【Những ngày qua đã làm nàng khó chịu rồi, sau này Trẫm sẽ bù đắp cho nàng gấp bội, được không?】
Ta im lặng không nói gì.
Thì ra, tất cả đều chỉ là một màn kịch mà y đã dựng nên.
Mà trong màn kịch đó, ta cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.
【Vốn dĩ ta không nói cho nàng biết, là vì sợ nàng sẽ lộ ra sơ hở, lão hồ ly đó rất khó bị mắc lừa, về sau Trẫm cũng không cần dựa vào sắc mặt lão mà hành động nữa…..】
Y dựa sát vào bên cạnh ta một cách rất dịu dàng.
Ồ, vậy hoá ra sự đau lòng và tuyệt vọng trong những ngày này, cũng chỉ là do y sợ ta sẽ làm lộ ra sơ hở, mới không thể nói thẳng ra cho ta biết à.
Vậy ta nên gọi y là một người nhìn xa trông rộng, hay là lòng lạnh như sắt đá đây?
【Vậy, Lục Ngạc thì sao?】
Ta nhẹ giọng, nói.
【Ai chứ?】Hạ Tuân chợt nhận ra, 【Tên nô tài kia à, chẳng qua cũng chỉ là một tì nữ mà thôi, nếu như nàng thích, ta sẽ tìm cho nàng mười mấy người nữa!】
Y không để tâm đến, mỉm cười ôm lấy ta.
【Trong tim Trẫm chỉ có một mình nàng, ả Trình Ngưng Nhiên đó là cái thá gì chứ, Trẫm đã tống ả vào đại lao, cũng xem như là báo thù cho nàng rồi.】
Y đã đưa ta đến bước đường này, vậy mà lại nói muốn trả thù cho ta sao?
【Sau này nếu nàng muốn thứ gì, chỉ cần mở lời thôi, Trẫm đều sẽ đồng ý hết cho nàng!】
Ta nở một nụ cười mỉa mai : 【Nếu như Thần thiếp muốn trở thành Hoàng Hậu thì sao?】
Hạ Tuân lặng đi một lúc, giọng nói còn lạnh hơn cả cảnh đêm :
【Trẫm sẽ trao cho nàng sự sủng ái độc nhất vô nhị trên thiên hạ này, sẽ không để bất kì ai vượt qua nàng cả. 】
Y như này chính là từ chối rồi.
Cũng đúng, ta dù sao cũng chỉ là một cung nữ không có xuất thân mà thôi, lại có thể giúp đỡ được gì cho y chứ?
Không còn Trình thủ phụ, thì vẫn còn Trương thủ phụ, Lý thủ phụ.
Y muốn ràng buộc lẫn nhau, độc chiếm triều chính, đương nhiên sẽ cần một Hoàng Hậu có xuất thân ở gia tộc hùng mạnh mới có thể “mẫu nghi thiên hạ” chứ.
Chỉ là khi nhớ đến người thiếu niên ôm lấy ta trong đêm đông năm đó, không một chút do dự mà nói sẽ phong cho ta làm Hoàng Hậu, thì ta vẫn nhịn không được mà có chút đau lòng.
Lẽ ra ta phải sớm biết được rằng, chàng thiếu niên có trái tim và đôi mắt tràn ngập hình bóng của ta đã c.h.ế.t trong cuộc tàn sát lẫn nhau, tranh quyền đoạt thế khốc liệt đó từ rất lâu rồi mới phải.
Còn người bây giờ thì, chỉ là một tên quái mang đầy tham vọng và dã tâm, đang khoác lên mình lớp da của y mà thôi.
Ta không tranh cãi thêm nữa, cất tiếng chỉ nói :
【Thần thiếp muốn đi gặp Trình Ngưng Nhiên.】
【Được, ngày mai Trẫm sẽ đưa nàng đi, ả ta sống hay c.h.ế.t đều do nàng quyết định.】 Hạ Tuân vui vẻ đồng ý.
Rõ ràng ngày hôm qua, Trình Ngưng Nhiên vẫn là người quan trọng nhất trong lòng hắn.
Chỉ cần ả mở lời, y liền có thể đem cả thiên hạ này đến trước mặt ả.