Trước khi bốn người đàn ông kia rời đi còn không quên sờ soạng Quý Thư mấy cái rồi mới đứng dậy rời đi.
Lúc này trong căn lều rộng rãi chỉ còn lại một mình Quý Thư, Quý Thư chỉ cảm thấy eo đã không còn là của mình nữa rồi, cô nằm trên mặt đất một lúc mới tỉnh hồn lại.
Vào lúc này điện thoại trong túi xách của cô đổ chuông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Qúy Thư đỡ eo khó khăn mà bò dậy, cầm túi xách vào trong tay, cả người mềm nhũn như bị bánh xe cán qua vậy, ngón tay mò tìm ra điện thoại, hai mắt còn đang hơi mờ mịt nhìn tên hiển thị trên điện thoại, là điện thoại của ba chồng cô Tống Minh.
Quý Thư dừng mấy giây mới trả lời điện thoại: "Alo..."
Khi nói chuyện mới phát hiện ra giọng của cô đã khàn đặc không còn rõ ràng nữa rồi, đầu dây bên kia dừng lại: "Quý Thư?"
Quý Thư vội vàng hắng giọng, để ba chồng nghe không giống như đã có chuyện xảy ra: "Dạ, ba."
"Sao hôm nay đã trễ thế này rồi còn chưa về nhà?"
Quý Thư ngồi dậy, hai bầu vυ" đung đưa, nhờ ánh sáng của điện thoại di động chiếu vào, cô thấy trên vυ" đều là dấu tay: "À, hôm nay con tăng ca, sắp về rồi ạ."
Sau khi ba chồng nghe xong nói: "Ai, con về nhanh đi nhé, Tống Cận đã hỏi con mấy lần rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ba chồng Tống Minh nghe thấy tiếng mở cửa, từ trong phòng bọn họ đi thẳng ra đón, thấy Quý Thư đã bước vào: "Quý Thư về rồi đó à..."
Cả người Quý Thư mỏi nhừ "vâng" một tiếng.
Tống Minh bận bịu chuẩn bị nói: "Con có đói không? Ba nấu cơm cho con nhé."
Lúc này cả người Quý Thư đã mệt nhọc đến mức không chịu nổi, không còn cảm giác thèm ăn, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Tống Minh, cuối cùng nói: "Dạ, ba nấu đại chút gì đó cho con là được rồi, con đi tắm rửa xong sẽ ra ăn cơm, hôm nay Tống Cận vẫn ổn chứ ạ?"
Tống Minh đi vào trong phòng bếp: "Ừm, tốt lắm. Con yên tâm, có ba ở đây."
Quý Thư bây giờ như thế này cũng không dám đi ngay vào phòng gặp Tống Cận, liền đi thẳng ra ban công lấy quần áo rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Tống Minh cho thức ăn đã nguội vào lò vi sóng hâm nóng lại, trong bếp truyền đến âm thanh phát ra từ Weibo, nhưng bên tai lại vang lên tiếng con dâu đang tắm trong phòng tắm.
Tống Minh mất vợ năm bốn mươi tuổi, Tống Cận là ông vừa làm cha vừa làm mẹ mà nuôi lớn, sau đó kết hôn với Quý Thư xinh đẹp như hoa. Con dâu của ông đúng là một người đẹp, lại thích mặc đồ cổ thấp, cho dù ông không muốn nhìn đi nữa cũng không thể không liếc mắt nhìn thoáng qua đôi gó bồng đảo trắng muốt như sắp nổ tung của con dâu.
Có thể là do đã quá lâu ông không đụng vào phụ nữ, Tống Minh chỉ nhìn thấy hai khối đậu hủ trắng kia lắc lư, phía dưới của ông cũng không thể nhịn được mà ngóc đầu dậy.
Bây giờ nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, ông liếc mắt nhìn xung quanh, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh cơ thể trần truồng trắng nõn nà, cặp vυ" trắng nõn kia bị dòng nước xối qua càng thêm cương cứng, đỏ tươi giống như quả đào vậy làm cho người ta muốn hái.
Tống Minh càng nghe càng không kìm lòng được, rón rén qua khe hở cửa phòng tắm nhìn vào bên trong.
Khung cảnh bên trong phòng tắm quả thực quá chói mắt.