Khi những ngón tay của Phùng Song đan xen với Cố Tả Bạch, cả hai đều sững sờ.
Phùng Song không nhìn thấy gì cả, cô chỉ có thể cảm nhận được mình không hề nắm lấy món đồ nội thất nào, mà đầu ngón tay lại chạm vào lòng bàn tay của Cố Tả Bạch.
Khác với vẻ ngoài lạnh lùng của Cố Tả Bạch, lòng bàn tay anh ấm nóng. Phùng Song bị cái nóng đó làm cho muốn rụt tay lại, nhưng có lẽ vì phản xạ có điều kiện, Cố Tả Bạch đã khép tay lại. Anh nắm lấy tay Phùng Song, không để cô rời đi.
Phùng Song mấp máy môi, lại nghe thấy hơi thở của Cố Tả Bạch vương bên sườn mặt. Anh nghiến răng nói với cô: "Buông ra."
Phùng Song nghĩ, chẳng phải là anh đang nắm tay cô sao? Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn cố sức rút tay mình ra, cổ tay trắng ngần thanh mảnh trượt khỏi lòng bàn tay anh.
Lúc này Cố Tả Bạch đang ôm lấy cô, trong đôi mắt cúi thấp ẩn chứa một cảm xúc không tên. Anh không thể thừa nhận rằng mình lại bị người phụ nữ nhem nhuốc trong lòng này khơi gợi cảm xúc. Rõ ràng là cô đan lấy tay anh trước.
"Tôi tốt bụng thu nhận cô, không phải để cô làm loại chuyện này ở nhà tôi." Cố Tả Bạch quay mặt đi, gần như dùng hết sức bình sinh mới đặt được Phùng Song xuống chiếc sofa bên cạnh.
Thực ra Phùng Song không hề phản kháng, cô cũng không nặng, Cố Tả Bạch thuần túy là đang tự đấu tranh với chính mình. Mặt anh đã đỏ bừng lên hết cả, có lẽ vì anh biết Phùng Song không nhìn thấy gì, nên mới để mặc cho cảm xúc bất thường này lan tỏa và lớn dần.
-
Đợi đến khi quay đầu nhìn ra cửa sổ sát đất, Cố Tả Bạch mới phát hiện ra sự thay đổi trong biểu cảm của mình. Anh... chưa bao giờ thấy biểu cảm này trên khuôn mặt mình, cứ như một bức tượng vô tri đang dần được tô điểm bởi những cung bậc cảm xúc, cuối cùng cũng có được màu sắc sống động.
Cố Tả Bạch ngẩn người một lát. Phùng Song tự ngồi dậy, cô hoàn toàn không biết trạng thái hiện tại của anh. Cô nghĩ, lúc này chắc anh đang trưng ra bộ mặt chán ghét lắm. Ngay từ đầu cô đã không nên có được tình cảm của anh, mọi thứ bắt đầu đều là sai lầm, bây giờ chẳng qua là quay lại quỹ đạo vốn có mà thôi.
Phùng Song vịn vào cạnh sofa, lẳng lặng đứng dậy. Cô muốn đi tắm, tháo chiếc ghim cài áo mà Cố Tả Bạch coi trọng nhất ra. Nhận ra tư thế khom lưng lóng ngóng của cô, Cố Tả Bạch mím chặt môi mỏng.
"Lại muốn ngã à?" Cố Tả Bạch thốt ra lời giễu cợt, nhưng vẫn nắm lấy cổ tay Phùng Song.
"Còn muốn ngã thêm lần nữa để tôi đỡ cô sao?" Anh hỏi.
"Không có, tôi muốn nhanh chóng trả lại áo khoác cho anh." Phùng Song nghiêm túc giải thích, "Tôi đi vào phòng tắm."
"Mắt là cố tình mù đấy à? Ngay vào lúc này..." Cố Tả Bạch dắt cô đi về phía phòng tắm.
-
Khi đi đến trước cửa phòng ngủ chính của mình, Cố Tả Bạch mới nhận ra có gì đó sai sai. Anh đã đưa Phùng Song đến cửa phòng mình.
Phùng Song vẫn đang mò mẫm phía trước, muốn tự bước đi, hoàn toàn không nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Cô vịn vào khung cửa nói: "Tôi có thể tự vào được."
"Xin lỗi anh Cố, đã làm phiền anh quá nhiều rồi." Phùng Song vẫn thật thà xin lỗi.
Cô không biết rằng lúc này mặt Cố Tả Bạch đỏ đến mức đôi mắt cũng nheo lại. Đôi mắt đào hoa đẹp đẽ đầy ma mị này vốn dĩ nên tình tứ và quyến luyến như thế, nó gần như có thể khiến bất cứ ai nhìn vào một cách tập trung đều phải rơi vào lưới tình.
Yết hầu của Cố Tả Bạch chuyển động, anh nói: "Cô..."
"Vâng?" Tay Phùng Song đặt trên nắm cửa, hỏi lại anh.
"Vào đi." Cố Tả Bạch bỏ mặc cô ở cửa phòng tắm, quay lưng đi.
Anh đã xả sẵn nước trong bồn tắm cho Phùng Song, còn lấy ra một viên sủi bồn tắm hương cam quýt chưa từng sử dụng ném vào đó. Hương cam quýt là do chính Cố Tả Bạch chọn. Anh lại đi chọn cơ đấy, đáng lẽ anh nên lấy đại một cái mới đúng. Bản thân Cố Tả Bạch không nhận ra chi tiết này, anh chỉ làm những việc đó một cách nhanh chóng và thuần thục.
Phùng Song nghiêng người bước vào phòng tắm, cô dùng mũi chân tìm kiếm hồi lâu mới thấy đôi dép lê ở cửa. Cô đi đôi dép của Cố Tả Bạch, chỉ cảm thấy nó to một cách quá đáng, Cố Tả Bạch đã chú ý đến hành động nhỏ đó của cô.
Anh không lên tiếng ngăn cản Phùng Song sử dụng đồ đạc của mình. Đến tận bây giờ cô vẫn tưởng mình vào phòng khách.
-
Khoan đã... Cố Tả Bạch lại ngẩn người, anh đột nhiên phản ứng lại, anh đang canh cho Phùng Song tắm. Anh tuyệt đối là đang lo lắng cô lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cố Tả Bạch đứng dậy khép cửa phòng tắm lại.
Phùng Song nghe thấy tiếng đóng cửa. Cố Tả Bạch vừa nãy luôn không đóng cửa sao?
Cô vỗ trán mình, khẽ thở dài, chuyện này cũng chẳng nói lên được là mạo phạm hay không mạo phạm, trước đây cũng thường xuyên như vậy, cô đã sớm quen rồi. Phùng Song cởi quần áo, gột rửa sạch vết máu trên người dưới vòi hoa sen, sau đó ngâm mình trong bồn tắm, cuộn tròn cơ thể thẫn thờ.
Cô nghe thấy tiếng động truyền lại từ bên ngoài phòng tắm, Cố Tả Bạch không rời đi, hình như anh đang thu dọn đồ đạc. Phùng Song không biết anh đang dọn cái gì, nhưng cô định đợi anh đi khỏi rồi mình mới ra ngoài.
Cố Tả Bạch đang thu dọn đồ dùng cá nhân của mình. Đồ anh để lại đây không nhiều, nhưng cũng có vài món. Anh phải tranh thủ trước khi Phùng Song ra ngoài, dọn sạch mọi dấu vết thuộc về mình trong căn phòng này. Tuyệt đối không được để Phùng Song phát hiện ra anh lại làm loại chuyện như dẫn một người phụ nữ vào phòng ngủ của mình để tắm rửa, anh cảm thấy mình có lẽ phát điên rồi.
Phùng Song tì cằm lên đầu gối, nhắm mắt dưỡng thần. Theo hương thơm của cam quýt và hơi nóng bốc lên, cô cảm thấy mắt mình đã khá hơn nhiều. Dần dần, cô cũng có thể cảm nhận được một chút dấu vết của ánh sáng và bóng tối, không đến mức mù hoàn toàn.
-
Bên ngoài đã hoàn toàn không còn tiếng động, Cố Tả Bạch chắc đã rời đi rồi. Phùng Song lúc này mới yên tâm đứng dậy, lau khô người, khoác lên mình chiếc áo choàng tắm đặt bên bồn tắm. Sau đó, cô cầm khăn tắm trùm lên mặt mình.
Nén lại một chút nữa là cô sẽ nhìn thấy được. Đầu Phùng Song vùi hoàn toàn trong chiếc khăn tắm mềm mại, cô hít một hơi thật sâu. Ngay sau đó, cô ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Đồ Cố Tả Bạch từng dùng, dù có giặt sạch đến đâu vẫn sẽ để lại mùi hương thuộc về riêng anh.
Vùi đầu như thế này, trong phút chốc cô cứ ngỡ mình đang được Cố Tả Bạch ôm vào lòng. Phùng Song giật thót mình, đôi mắt vừa vặn nhìn rõ được một chút lại tối sầm đi.
Cố Tả Bạch.
Phùng Song xác nhận anh đã quên sạch sành sanh rồi. Nhưng sao có thể như vậy được? Đầu ngón tay Phùng Song miết nhẹ vào mép khăn tắm, miết mãi đến tận phần đuôi, ở đây có thêu một cái tên.
Ồ, quả nhiên là chữ "Bạch".
Cố Tả Bạch cũng thật im hơi lặng tiếng, Phùng Song lúc này mới phản ứng lại rằng mình đã vào phòng ngủ chính của anh, ở đây toàn là đồ của anh. Bây giờ cô hoàn toàn bị bao quanh bởi anh, ngay cả chiếc áo choàng tắm quá khổ đang khoác trên người cũng là của anh.
Cố Tả Bạch điên rồi, Phùng Song đưa ra kết luận. Dù sao thì việc anh thích cô cũng chẳng khác gì bị điên cả.
-
Phùng Song vò mái tóc dài, cô lặng lẽ chấp nhận mọi chuyện ngoài ý muốn hiện tại, và định phối hợp với Cố Tả Bạch, giả vờ như không biết gì cả.
Cố Tả Bạch đợi Phùng Song ở ngoài phòng tắm rất lâu, anh nghi ngờ cô ngất xỉu trong đó, nên đã gọi cô một tiếng.
"Phùng Song." Cố Tả Bạch gọi.
"Vâng." Mắt Phùng Song vẫn chưa khỏi hẳn, cô vịn tường đi ra ngoài.
"Tự đi được không, đừng có chết trong nhà tôi đấy." Cố Tả Bạch nói vọng vào từ ngoài cửa.
Lúc này, anh thầm thấy may mắn vì Phùng Song không đi chỗ khác. Nếu cô không nhìn thấy gì, chẳng lẽ lại để Thẩm Hữu Minh chăm sóc cô như thế sao? Cứ nghĩ đến chuyện đó là thấy bực, Cố Tả Bạch quyết định trừ tiền thưởng tháng sau của Thẩm Hữu Minh.
"Sẽ không đâu." Phùng Song tự mở cửa phòng tắm.
Cô không phát hiện ra Cố Tả Bạch đang đứng ngay ngoài cửa, cứ thế đi thẳng về phía trước để mò mẫm. Đầu ngón tay cô chạm vào chiếc cà vạt lụa của Cố Tả Bạch, cảm giác y hệt như chất liệu của chiếc váy lễ phục kia.
A, hóa ra câu nói "Dùng vải thừa của váy làm cho tôi một chiếc cà vạt" mà anh nói nhiều năm trước không phải là trò đùa.
Phùng Song vì chi tiết mà phải mất hơn ba năm mới nhận ra này mà ngẩn người, ngón tay cô dừng trên chiếc cà vạt của anh, hồi lâu không cử động. Cố Tả Bạch cũng không nhúc nhích, anh có thể tránh, nhưng anh không tránh.
Anh cười lạnh hỏi: "Phùng Song, em lại đang làm gì thế?"
"Xin lỗi." Phùng Song cũng chẳng màng đúng sai, trực tiếp xin lỗi. Cô định thu tay lại, nhưng không kiểm soát được khoảng cách, ngón tay móc xuống trực tiếp kéo lấy chiếc cà vạt của Cố Tả Bạch.
Cố Tả Bạch: "..."
Yết hầu anh chuyển động, một tiếng cười lạnh nghẹn lại vang lên, anh tức đến mức không nói nên lời.
— Trên đời này sao lại có người đáng ghét như Phùng Song chứ? Mặc quần áo của anh, lại còn muốn cởi cái trên người anh ra nữa.
-
Phùng Song từ từ rút ngón tay ra khỏi cà vạt của Cố Tả Bạch, lần này động tác của cô chậm hơn rất nhiều để phòng hờ lại chạm phải chỗ nào không nên chạm.
Tốc độ chậm rãi như vậy lại khiến Cố Tả Bạch không thích nghi được, cằm anh căng cứng, đầu ngón tay thanh mảnh hơi mang hơi lạnh của người phụ nữ mang lại cảm giác hiện diện cực kỳ rõ rệt, lúc gần lúc xa lướt qua dưới cằm và phía trên yết hầu anh.
Nhưng đầu ngón tay cô rốt cuộc vẫn không chạm vào người anh.
Đầu ngón tay Phùng Song lướt qua những nếp nhăn trên cà vạt, lướt qua những chiếc cúc nơi cổ áo, lướt qua hơi thở dần trở nên dồn dập của anh. Nhưng cô tuyệt nhiên không để Cố Tả Bạch toại nguyện. Chạm vào chiếc cằm vốn đã thuận theo mà hơi hạ xuống, yết hầu khẽ chuyển động như cũng đang dò tìm theo đầu ngón tay cô.
Những bộ phận thuộc về cơ thể Cố Tả Bạch này rốt cuộc vẫn không thể chạm được vào đầu ngón tay của Phùng Song. Cô vô cùng cẩn thận để tránh xảy ra thêm bất kỳ sự cố nào khiến Cố Tả Bạch bối rối, cô đã nợ anh quá nhiều chuyện rồi.
Thu tay thành công, hai tay Phùng Song ngoan ngoãn đặt bên sườn, cô đứng thẳng tắp, một bước cũng không dám nhích.
Cố Tả Bạch không đạt được những mong muốn nhỏ nhoi thầm kín trong lòng mà mình không muốn thừa nhận, liền hỏi Phùng Song:
Chẳng chạm được vào cái gì
"Cô đang giả vờ không nhìn thấy đấy à?"
Phùng Song: "Hả?"
Cô biết tính tình Cố Tả Bạch quái gở, nhưng lúc này cô cũng không biết phải làm sao với anh nữa. Phùng Song nghĩ, cô đã cẩn thận đến thế rồi mà Cố Tả Bạch vẫn không hài lòng. Thế là cô im lặng, không nói gì nữa, đợi Cố Tả Bạch tự rời đi.
Cố Tả Bạch không nhúc nhích, anh đang đợi Phùng Song xin lỗi mình, nhưng cô lại đứng im tại chỗ, không dám động đậy chút nào. Cố Tả Bạch cúi đầu nhìn cô. Chiếc áo choàng tắm của anh đương nhiên là lớn hơn vóc dáng của Phùng Song rất nhiều, anh chỉ cần hơi cúi đầu là có thể nhìn thấy xương quai xanh gầy guộc của người phụ nữ và...
Cố Tả Bạch đột ngột thu hồi ánh mắt.
"Đứng đây làm gì?" Giọng nói của anh gần như không giữ được bình tĩnh nữa, vội chuyển chủ đề.
Phùng Song nghĩ, chẳng phải tại anh chặn ở đây sao?
"Ừm... tôi muốn đi ra ngoài, tiểu thiếu gia họ Cố." Phùng Song dịu dàng nói. Cô không kìm được mà gọi anh như thế, để nhắc nhở hành vi của Cố Tả Bạch hơi quá đáng rồi.
Bốn chữ "tiểu thiếu gia họ Cố" chậm rãi len lỏi vào tai Cố Tả Bạch. Hàng mi dài của anh khẽ run. Cố Tả Bạch hình như... hơi thích cách gọi này.
Phùng Song vừa nói như vậy, anh đã ngoan ngoãn nghiêng người nhường đường, lúc này mới ý thức được mình đã hoàn toàn chặn đường người ta ở bên trong.
Sau khi Cố Tả Bạch tránh ra, Phùng Song liền mò mẫm đi về phía trước, cô muốn tìm một chiếc sofa hay nơi nào đó để ngồi nghỉ một lát. Hai tay cô đưa về phía trước dò dẫm, dáng vẻ mờ mịt bất lực trông thật đáng thương. Không biết tại sao, như có ma xui quỷ khiến, Cố Tả Bạch lại đưa cánh tay mình ra, chắn ngay trên con đường mà tay cô chắc chắn sẽ đi qua.
Đây không còn là sự cố vô ý nữa, anh thuần túy là đang "ăn vạ".