- Tiểu thư có lệnh, Lý Ngạn chắc chắn xông pha khói lửa, cho dù phải mất mạng cũng không chối từ! Tiểu thư không cần nói ra những lời này.
Lý Ngạn vội vàng trả lời Vân Dương phu nhân.
Vân Dương phu nhân Chung Vân trước khi xuất giá vẫn ở Từ Vân tông, Lý Ngạn chính là cận vệ bên cạnh Vân Dương phu nhân lúc đó, con người Lý Ngạn là người cực kỳ cẩn thận, thủ khẩu như bình, là người được Vân Dương phu nhân tín nhiệm nhất trước kia.
Khi Vân Dương phu nhân còn là khuê nữ cũng không quá an phận, vì trong lúc vô tình có được bản diễm thư, liền chủ động câu dẫn Lý Ngạn lên giường nàng, học những tư thế đùa bỡn trong sách. Hai người lúc ấy ngoại trừ không dám làm chuyện quan trọng nhất, còn lại chuyện gì cũng đã làm, lúc ấy Vân Dương phu nhân thích nhất là để cho Lý Ngạn giống như chú cẩu, dùng đầu lưỡi liếm khắp cơ thể nàng, không bỏ qua bất cứ bộ phận nào.
Khi Vân Dương phu nhân được gả vào Từ gia, lấy thân phận bình thê của Từ Cương, sau khi thành thân chưa đến hai năm, Từ Cương bị phái đến phía nam Áo Bỉ Đảo chiến đấu với man di, thoáng chốc đã mười năm, mỗi năm chỉ quay lại Đài Kinh thành hai lần.
Vân Dương phu nhân một mình lẻ bóng, dĩ nhiên lại nhớ tới tình nhân cũ Lý Ngạn, cộng thêm sau khi thành thân cũng không còn chỗ cố kỵ, vì vậy những năm qua, Lý Ngạn không ít lần tiêu hao tinh nguyên của hắn ở chỗ Vân Dương phu nhân. Vân Dương phu nhân còn mượn tay Lý Ngạn tạo ra sự cố xe ngựa, thành công hại chết chính thê Chu thị của Từ Cương, từ đó trở thành chính thê của Hưng quốc hầu.
Những năm qua Lý Ngạn dưới sự trợ giúp của Vân Dương phu nhân, đã làm đến đà chủ quản sự của Đài Kinh thành, còn thành lập một võ quán, tuyển nhận hơn ba trăm tên đệ tử ngoại môn cho Từ Vân tông. Mỗi ngày tiền hô hậu ủng, xem như cũng có chút thành tựu sự nghiệp, nhưng những năm qua vì vụ huyết án xe ngựa, Lý Ngạn vẫn trải qua những ngày tháng lo lắng chờ đợi, sợ hãi một ngày kia sự việc bị bại lộ.
- Nếu đã nguyện hi sinh tính mạng thì còn gì kiêng kỵ, kêu ngươi giết người cũng khó khăn như vậy sao!
Vân Dương phu nhân chất vấn Lý Ngận.
- Không phải, tiểu thư nghe ta khuyên một câu, chuyện giết người phải bàn bạc thật kỹ mới được, nếu không. . . . . .
Lý Ngạn khó xử nói.
- Ta nói cho ngươi biết một bí mật.
Vân Dương phu nhân lạnh lùng nhìn Lý Ngạn, sau khi phát hiện không cách nào thuyết phục được hắn, liền quyết định ném ra một số thứ quan trọng.
Từ Minh của nàng mất tích, hơn phân nửa là đã chết, hiện tại Từ Tiều cũng mất trí, điên khùng đến mức không nhận ra cả nàng, Vân Dương phu nhân căn bản không thể chờ đợi được nữa. Cộng thêm còn phải bắt được Dực Thai công chúa để cứu Từ Tiều, cho nên nàng muốn Đường Tiêu lập tức chết mới được, cho dù phải hi sinh Lý Ngạn cũng không chối từ.
- Bí mật gì?
Giọng nói của Lý Ngạn có chút run rẩy, hắn dự cảm những lời Vân Dương phu nhân sắp sửa nói ra, khẳng định không phải chuyện đùa.
- Minh nhi thật ra là con đẻ của ngươi, chuyện này chỉ có ta biết rõ nhất! Trên mông đít Minh nhi cũng có một cái bớt màu đen giống như ngươi!
Vân Dương phu nhân cuối cùng cũng nói ra bí mật giấu kín mấy chục năm qua.
Lý Ngạn không khỏi mê muội, kỳ thật hắn không phải chưa từng hoài nghi chuyện này, nhưng lần nào Vân Dương phu nhân cũng thề thốt phủ nhận. Hôm nay, cuối cùng nàng cũng đã xác nhận, chỉ có điều, Từ Minh đã mất tích hơn nửa năm rồi.
Lý Ngạn vốn là người thành thật, tính cách vô cùng ngay thẳng, cũng được xem là một kẻ si tình, Vân Dương phu nhân là người hắn rất yêu thương, nhưng thân phận của hai người cách nhau quá xa, chỉ có thể âm thầm gặp gỡ. Hắn vì tấm nhân tình này, đến bây giờ vẫn chưa thành thân, thậm chí còn không lén lút qua lại với những nữ nhân khác. Cho nên, có được môt đứa con trai, hơn nữa còn là đứa con của hắn với Chung Vân tiểu thư mà hắn yêu thương, đối với Lý Ngạn mà nói, quả thực là một loại hy vọng xa vời, nhưng không ngờ, hắn thật sự từng có một đứa con trai!
- Minh nhi!
Lý Ngạn lảo đảo lui mấy bước về phía sau:
- Minh nhi là con của ta ?
- Ta còn lừa ngươi hay sao? Nếu như không phải lúc trước ngươi tính tình nhu nhược, không dám dẫn ta cao chạy xa bay, làm gì ta phải rơi vào tình cảnh thê thảm như vậy? Ngươi mau trả Minh nhi lại cho ta! Trả Minh nhi cho ta!
Vân Dương phu nhân bắt đầu kêu khóc thảm thiết.
Lý Ngạn vội vàng dùng tay bịt miệng Vân Dương phu nhân, ôm nàng vào trong lòng, trong mắt cũng không kìm hãm được giọt lệ rơi xuống. Sau một lát, ánh mắt của hắn cũng trở nên cực kỳ âm độc, đứng bên cạnh Vân Dương phu nhân gằn giọng nói:
- Ta phải giết chết tên tiểu súc sinh họ Đường kia! Để báo thù cho Minh nhi của chúng ta!
Vân Dương phu nhân từ từ bình tĩnh lại, sau một lúc nàng ngẩng đầu lên, vẻ mặt ôn nhu nhìn Lý Ngạn :
- Minh nhi đã đi rồi, Tiều nhi lại mất trí, ta không còn gì lưu luyến với Hầu phủ này, hiện tại tên tiểu súc sinh đó đang ở cảng cá Ngạch Phương ở ngoại ô Nghi Lan huấn luyện quân sự, đây chính là thời cơ thích hợp nhất để giết hắn, A Ngạn sau khi ngươi giết chết tên tiểu súc sinh kia, ta sẽ rời khỏi Hầu phủ, cùng ngươi chạy trốn đến một nơi nào đó!
Lý Ngạn nhìn Vân Dương phu nhân nhẹ gật đầu, sau khi giết chết Đường Tiêu, hắn sợ rằng cũng chỉ có thể lựa chọn con đường này thôi.
- Bây giờ ngươi có thể bắt đầu hành động, phía bên Nghi Lan thành đã dùng bồ câu đưa tin trở lại, nói ngày mai bọn hắn sẽ hành quân tiến về cảng cá Ngạch Phương, con đường núi đó rất gập ghềnh, là địa điểm phục kích tốt nhất.
Vân Dương phu nhân suy nghĩ một lát lại bổ sung vài câu:
- A Ngạn, tốt nhất ngươi hãy tự mình động thủ, những kẻ trong võ quán của ngươi có thân thủ quá kém!
- Cái này ta đã có tính toán, cho dù ngày mai không có thời cơ ra tay thích hợp, ta cũng nhất định không để cho tên tiểu súc sinh kia còn sống quay trở lại Đài Kinh thành!