Trong đại điện rộng lớn hiện lên vẻ rất âm trầm, các chư vị Giáo úy, Đô úy, Thiên tướng quân..v..v..của thành Hoa Liên đứng đầy hai bên. Lâm Quý lấy thân phận Thiên tướng quân thay chức Hành tướng quân, tập hợp tất cả những người tinh anh trong thành Hoa Liên lại một chổ, giả bộ như đang bàn bạc đại sự. Kỳ thực khi đoàn người Thất hoàng tử tiến vào thành Hoa Liên, Lâm Quý đã có được tin tức, lúc này cũng có ý làm giả bàn nghị sự, muốn chơi trò uy phong trước mặt Thất hoàng tử và Đường Tiêu.
Trú quân Hoa Liên thay thống lĩnh mặc một bộ áo giáp, ngồi ngay ngắn giữa đại điện, ngồi trên ghế bao phủ bởi lớp da hổ, đầu hổ giẫm dưới chân Lâm Quý, nổi bất lên thế uy phong lẫm liệt.
Da mặt của Lâm Quý trắng nõn, lông mi sắc, cho người ta một cảm giác dễ chịu. Dựa vào cách nói kiếp này của Đường Tiêu, chính là một khuôn mặt trắng, nhỏ nhắn, nhưng lại khuôn mặt trắng, nhỏ cầm quyền cũng rất khiến người ta chán ghét, chán ghét hơn so với thái giám cầm quyền.
Đặc biệt là hắn việc hắn ép Đường Tiêu lên chức Giáo úy, còn cố ý làm nhục Thất hoàng tử.
- Lâm tướng quân rất bận à!
Sau khi Thất hoàng tử bước vào đại điện, bước lớn về phía Lâm Quý ở chính giữa đại điện, trong lòng đang suy nghĩ Lâm Quý này dám thấy hắn mà không rời chổ ngồi, không tuân theo phép tắc triều Đại Minh phải không?
- Thất hoàng tử đã tới.
Lâm Quý khẽ mỉm cười với Thất hoàng tử, vẻ mặt đùa cợt như muốn trêu tức:
- Lâm mỗ việc quân bận rộn, binh giáp trên người, không có cách nào hành lễ, mong Thất hoàng tử thứ lỗi.
Các cấp tướng quân hai bên điện, Đô úy, Giáo úy đồng thanh, dường như đã có mệnh lệnh của Lâm Quý từ trước, có chủ tâm hôm nay không cho Thất hoàng tử thể diện.
Trong lòng Thất hoàng tử phẫn nộ đến cực độ.
Vốn dĩ hắn qua thành Hoa Liên là muốn lấy thân phận Thất hoàng tử chèn ép lâm Quý, sau đó chất vấn hắn, với quân công, vũ lực của Đường Tiêu hiện giờ, đảm nhiệm chức Đô úy cũng đã quá đủ, vì sao lại muốn bác bỏ việc Đường Tiếu tấn chức Giáo úy, không ngờ được nhìn thấy tình hình hiện tại, đừng nói đè lên đối phương nữa, Lâm Quý này cơ bản không coi trọng Thất hoàng tử.
- Đi theo sau Thất hoàng tử là những ai? Ai cho phép ngươi không quan không chức mà tiến vào đại điện? Người đâu! Bắt lại cho ta!
Hồng Khang đứng bên cạnh Lâm Quý đột nhiên lên tiếng, Chu Càn và Dực Thai công chúa không vào điện tướng quân, Hồng Khang rõ ràng là đến vì Đường Tiêu.
- Không được vô lễ!
Thất hoàng tử giận dữ mắng Hồng Khang một tiếng.
- Đường công tử hiện tại lính đóng quân ở Phượng Lâm trấn, hai lần rơi vào hiểm cảnh.
Tiêu diệt thu phục vạn dặm song núi và hơn một nghìn năm trăm sơn tặc núi Đại An, lập nhiều chiến tích hiển hách, luyện công đã đạt tới cảnh giới thứ nhất cấp địa nguyên! Hắn vừa nói tên đó không chức không quyền, được thôi, hôm nay bổn cung đến đây, chính là muốn hỏi Lâm tướng quân một câu, vì sao quân công của Đường công tử tu vi võ học đều đảm nhận một chức Đô úy, ngay cả một chức Giáo úy cũng muốn bác bỏ đi?
Nghe thất Đường Tiêu đã đến cảnh giới thứ nhất cấp địa nguyên, trên dưới điện tướng quân lập tức nhỏ giọng bàn bạc, rõ ràng là những tướng quân này, Đô úy, những Giáo úy đều bị khiếp sợ.
Tuy Lâm Quý khẽ biến đổi sắc mặt, nhưng chấn tĩnh lại rất nhanh, dù sao hắn đã đạt đến đỉnh cao cảnh giới thứ ba cấp địa nguyên, rất nhanh chóng sẽ đột phá lên cảnh giới thứ tư.
Võ giả cảnh giới thứ nhất cấp địa nguyên, trong mắt hắn giống như con sâu con kiến, căn bản không đáng gì.
- Thất hoàng tử đến vì chuyện này sao?
Lâm Quý kéo dài giọng điệu, bộ dạng giải quyết việc chung.
- Như thế nào?
Sắc mặt Thất hoàng tử càng thêm khó coi.
- Người là hoàng tử của triều Đại Minh càng phải hiểu rõ, trong quân có quy tắc trong quân, việc binh tướng thăng chức liên quan đến quốc gia, vị tân binh họ Đường này cho dù là công tử của Trấn Quốc Hầu, vào biên chế trong thành Hoa Liên, đương nhiên chịu như quản chế của thành Hoa Liên. Nếu Thất hoàng tử có gì thắc mắc về quyết định của Lâm mỗ, rất có thể đi chất vấn bộ binh, không phải vô duyên vô cớ làm loạn trong điện tướng quân, đánh mất đi sự tôn nghiêm của đội quân triều Đại Minh ta!
- Ngươi, làm càn!
Thất hoàng tử kiềm chế.
Lúc này cũng có chút không nhịn được.
- Người đâu! Lôi Đường Tiêu ra, quy tắc trong quân không thể bỏ! Điện tướng quân này không có chức quan, không nhận được triệu kiến, cấm vào trong!
Lâm Quý hoàn toàn không nhìn thấy sự phẫn nộ của của Thất hoàng tử.
Đem những lời lớn tiếng vừa rồi của Hồng Khang nói lại một lần nữa, nói rõ chính là làm nhục người bên cạnh Thất hoàng tử theo quân pháp, ngươi có thể làm gì ta?
- Vâng!
Hai tên binh sĩ vũ trang mang nón trụ áo giáp nặng lập tức đi lại chổ Đường Tiêu, chuẩn bị khiêng hắn ra ngoài.
- Khoan!
Thất hoàng tử chặn trước mặt Đường Tiêu, sự phẫn nộ trong lòng đã đến cực điểm.
- Bổn cũng cũng không quan không chức, vào điện tướng quân của người, có phải cũng phải chịu 50 quân côn!?
- Ha ha, thân thể tôn quý của hoàng tử, điện tướng quân này đương nhiên là vào được, bổn tướng quân làm như vậy cũng chỉ vì kỷ cương quân nghiêm, bằng không ai vào điện tướng quân cũng đem theo chó, heo à, sự uy nghiêm của điện tướng quân ở đâu?
Lâm Quý cười nham hiểm... rõ ràng là đang mắng Đường Tiêu là heo, là chó.
Nghe thấy Lâm Quý làm nhục Thất hoàng tử như vậy, những người hai bên của đại điện cũng cười theo lên, trong lòng cũng càng không dám xem thường Lâm Quý. Đại ca của hắn Lâm Chấn là tâm phúc bên cạnh Đại hoàng tử, lập tức sẽ thăng chức Thái tử Thái Bảo, thái tử tương lại đăng cơ, thì Lâtm Chấn trở thành người dưới một người trên vạn người. Đệ đệ Lâm Quý đương nhiên cũng có thể coi trọng Thất hoàng tử đã mất sủng ái, theo hai huynh đệ nhà họ Lâm lăn lộn, chắc chắn sẽ không sai.
- Điện hạ không cần tức giận, để bọn chúng lại bắt thần thử.
Đường Tiêu ngược lại rất bình tĩnh, sau khi đẩy Thất hoàng tử ra, thò hai tay ra, một dáng vẻ chuẩn bị thủ thế chịu trói.
Hai tên binh sĩ nhìn nhau, sau đó người bên trái người bên phải đi về phía Đường Tiêu, chuẩn bị lời sai bảo của Lâm Quý đem ra ra khỏi đại điện tuớng quân côn trách. Tuy nhiên chính lúc bọn họ lại gần Đường Tiêu chưa được một mét, một chuyện kỳ lại xảy ra, Đường Tiêu dơ hai tay ra:
- Hai tiếng Khoan! Khoan!, như thổi bay hai tên binh sĩ trước mặt mọi người, đam vào trên vách tường điện tướng quân ra ngoài mười mét mới rớt xuống, rơi xuống đất, rõ ràng đã chết tươi rồi.
- Phản rồi, phản rồi!
Sắc mặt Lâm Quý tái nhợt ngồi trên ghế dao hổ đập một trưởng:
- Đường Tiêu to gan! Không ngờ dám, trước mặt bổn vương dám công nhiên giết nguời! Hồng Khang!
- Có thuộc hạ!
Hồng Khang sải bước lớn ra khỏi hàng, đứng vững dơ tay trước mặt Lâm Quý.