Thật vất vả nhõng nhẽo và cứng rắn sửa đổi lại thành bộ dạng giản dị như khi ở trong phủ, ta vừa xoa bả vai vừa đi ra phía sau núi, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Mấy vị phụ nhân này, thiếu chút nữa là gãy xương ta rồi, sau này nhất định phải tính kế chỉnh lại các nàng mới được.
Căn phòng nhỏ đã xuất hiện trong tầm mắt, bên trong có ánh sáng mờ chập chờn, trong bóng đêm trùng trùng lại càng trở nên cô tịch quạnh quẽ. Ta nghĩ đến mười chín năm trước, một đứa bé mới bốn tuổi lại phải ở trong này, đơn độc sống với căn nhà gỗ, tịch mịch suốt bao năm qua …
Rũ mắt xuống, ta đi qua đó, xuyên qua cửa sổ nhìn vào trong …
Thân ảnh màu trắng gầy yếu đang đưa lưng về phía ta, trên vai khoác tấm áo rộng thùng thình ngả người ra ghế, không động đậy chút nào.
“…” Cổ họng ta đột nhiên đau đớn đến khó hiểu, há miệng một hồi mà ta vẫn chẳng thể phát ra thanh âm gì, chỉ có thể liều mạng ngăn trở dòng nước mắt trực tuôn rơi, sợ rằng một tiếng nghẹn ngào khe khẽ cũng bị hắn nghe thấy ….
Nhưng đã chậm rồi.
Thân ảnh màu trắng hơi ngẩn ra, chậm rãi quay đầu lại, gương mặt vẫn xinh đẹp tuyệt trần như trước nhưng không giấu nổi nét tiều tụy, ánh mắt cũng mông lung vô định ngước lên nhìn ta …
Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại. Ta không mở miệng, hắn cũng chẳng cất lời.
Chỉ yên lặng nhìn nhau, hồi lâu, hồi lâu …
Hàng mi buông, không biết khi nào nước mắt đã tràn mi thấm ướt khuôn mặt. Lẳng lặng lau đi, ta nhìn hắn chăm chú, từ từ đi vào phòng, giống như trước đây, ngồi xổm xuống trước mặt hắn.
“Gia …” Vừa mở miệng, nước mắt lại trào ra. Ta còn chưa phản ứng lại đã có một bàn tay ấm áp vươn ra, nhẹ nhàng trìu mến lau đi nước mắt của ta, lưu luyến không rời.
“Nhóc con Sở Huyền …” Thanh âm vẫn dịu dàng như trước, lại hơn mấy phần khàn khàn cùng chua xót. “Ngươi … vì sao lại trở về?”
“… Ta không thể trở về sao?” Nắm lấy tay hắn kề sát vào gò má, nước mắt tuôn trào càng mãnh liệt. Thân mình ức chế không được mà khẽ run lên. “Ngươi không hy vọng ta trở về sao?”
“…” Con ngươi mê ly khóa chặt gương mặt ta, thần sắc của Diêm Sâm có chút gì đó thật bi ai. “Ta có thể hy vọng như vậy sao?”
“Vì sao không thể?” Thốt ra lời này, ta dùng sức lau nước mắt đi, thay bằng vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn hắn. “Chẳng phải ngươi rất lợi hại sao? Chẳng phải ngươi rất thích đùa giỡn ta sao? Ngươi có cả đống những bí mật khiến ta cứ bị quay mòng mòng … Ngươi còn có cái gì là không thể?”
Hàng mi buông, sắc mặt cũng dần trở nên ảm đạm. “Ngươi biết cả rồi sao?”
Ta cắn răng: “Ngươi ước gì cả đời này ta đều không biết gì phải không? Ước gì ta ngoan ngoãn thuận theo ý của mẫu thân, gả cho một nam nhân xa lạ, phải sống trong đau khổ suốt đời phải không?”
“Ta …”
“Ngươi muốn nói là vì tốt cho ta phải không? Chết tiệt!” Đứng phắt dậy, ta trợn mắt nhìn hắn: “Không hỏi ý kiến của ta là vì muốn tốt cho ta sao? Đuổi ta đi mà không nói cho ta biết nguyên nhân là vì muốn tốt cho ta sao? Diễn trò đồng tính luyến ái với người khác để lừa ta là vì muốn tốt cho ta sao?”
“Đồng tính luyến ái?” Đôi mi thanh tú của hắn nhíu lại.
“… Thôi quên đi, chuyện này nói sau.” Ta khoát tay, than nhẹ một tiếng. Vừa xoay người lại thì ta thấy Diêm Sâm đang nhìn ta chằm chằm, ngay lập tức lại trưng ra bộ mặt hung dữ:
“Nhìn cái gì? Ngươi không biết rằng mình rất ích kỷ sao?”
“Tốt! Thừa nhận hết chứ gì?” Hai tay chống nạnh đứng trước mặt hắn, ta bày ra bộ dạng quyết không tha thứ: “Diêm Sâm, ta nói cho ngươi biết, nếu ta đã trở về rồi thì không cho phép ngươi lại đuổi ta đi … Không, phải là ngươi đừng mơ đuổi ta đi. Trừ phi ngày nào đó ta bất hạnh chết sớm hơn ngươi, còn không thì ngươi chẳng đuổi được ta đi đâu.”
“…”
“…” Nhìn thấy hắn mở to hai mắt mà nhìn, ta thế này mới ý thức được rằng lời mình nói cũng hơi quá. Làm gì có cô nương nào lại ngang nhiên yêu cầu một nam nhân như vậy? “À … ờ … là ngươi nói muốn ta ở bên cạnh ngươi …”
“…” Diêm Sâm lẳng lặng nhìn ta một hồi, rồi đột nhiên sóng mắt chợt lóe, khóe môi kéo lên một nụ cười yếu ớt mà đầy ẩn ý. “Nhóc con Sở Huyền …”
“… Sao?”
“Ta rất ích kỷ, đúng không?”
“À … Đúng.”
“Ta là một tên kém cỏi phải không?”
“… Ngươi không chỉ kém cỏi mà còn là tên khốn nạn vô tâm vô phế.” Làm ta phải chảy hết mấy thùng nước mắt.
Tiếng cười nhẹ nhàng vang lên. “Vậy ngươi còn muốn đi theo tên khốn nạn đó sao?”
“…” Có tài, tuyệt đối có tài! Ta mơ hồ cảm nhận được Diêm Sâm của ngày xưa đã sống lại …
“Sao lại không trả lời?”
“… Chẳng phải … ngươi đã nói rồi sao …”
“Ta?”
“… Là ta nói.”
Trên gương mặt quyến rũ lại tràn đầy thần sắc giả dối. “Ồ? Ngươi nói cái gì?”
“Ta…… Ta……” Tư lự nửa ngày, ta cúi đầu thành thành thật thật trả lời,“Ta nói nếu ngươi cần, ta sẽ vẫn…… Ở lại bên cạnh ngươi……”
“Được, tốt lắm ! Ngươi đã thừa nhận rồi.” Diêm Sâm thích ý ngả người về sau, cười thật là thư thái. “Nhưng có chỗ này cần đính chính lại : không phải ‘vẫn’ mà là ‘vĩnh viễn’.”
“Được được, là ‘vĩnh viễn’ được chưa ?” Ta trợn trắng mắt, thật không hiểu sao hắn lại chấp nhất hai từ tuy khác nhau nhưng ý nghĩa lại giống nhau đó. “Nhưng ngươi cũng phải nhớ kỹ lời ta nói, không cho phép lại đuổi ta đi.”
Con ngươi trong suốt ẩn hiện ý cười nhìn ta chăm chú, rồi ý cười nhạt dần, thay vào đó là vô hạn tình tứ. Diêm Sâm nhẹ nhàng kéo ta qua, động tác dịu dàng tới nỗi ta bất giác ngoan ngoãn thuận theo hắn.
“Nhóc con Sở Huyền.”
“…”
“Ngươi nghĩ ta đối với ngươi còn có bao nhiêu tự chủ, có thể trơ mắt để ngươi rời đi lần nữa ?” Cánh tay dồn thêm sức, đôi mắt hoa đào câu hồn đoạt phách trói chặt gương mặt ta, “Nếu ta lại lần nữa cự ngươi ngoài cửa … chẳng phải là rất không biết điều sao ?”
Quyệt miệng, ta hơi ngượng ngùng quay đầu đi, nhưng vẫn cứng rắn đáp lại : “Ngươi biết là tốt rồi, ta cũng không muốn mình chạy về một chuyến lại thành tay trắng.”
“Ha ha …” Hắn cúi đầu cười rộ lên, tròng mắt sáng ngời lại càng thêm mị hoặc lòng người, “Nửa năm không gặp, ngươi vẫn đáng yêu như thế.”
“Ai … ai đáng yêu ?!” Trên mặt đột nhiên nóng bừng, ta dùng sức rút tay về, ánh mắt ác độc trừng lại hắn : “Nửa năm không gặp, ngươi vẫn đáng ghét như xưa !”
“…” Hắn không nói gì, chỉ chống cằm nhìn ta, khoé miệng chung quy vẫn thấp thoáng nụ cười nhợt nhạt.
“… Nhìn ta làm gì ?” Bị hắn nhìn đến hoảng hốt, tròng mắt ta cũng không biết phải nhìn đi đâu mới tốt, chỉ đành liếc nhìn cánh cửa rồi viện cớ lung tung. “À … hình … hình như hơi nóng … ta … ta đi mở cửa …”
Nào biết cửa vừa mở ra thì ‘rầm’ một tiếng, cả đám ‘vật thể không xác định’ bổ nhào vào phòng, còn phát ra đủ tiếng ca thán ‘Ai da’, ‘Má ơi’, …
Khoé mắt không khỏi co giật hai cái. “Các ngươi đây là …”
“A, hiểu lầm ! Hiểu lầm rồi ! Chúng ta chỉ là … quan tâm nên đến xem một chút thôi …” Ngọc nương là người thứ nhất cuống quít ngẩng đầu lên phủ nhận.
“Quan tâm ?”
“Phải ! Phải !” Ánh mắt nhìn về phía mỗ nhân vẫn ung dung ngồi trên ghế xem diễn, nàng nhếch miệng : “Bởi vì chúng ta sợ có người nghẹn suốt một thời gian dài, đến lúc phát tiết ra sẽ rất doạ người, cho nên mới đến xem thế nào thôi !”