Thấm thoắt thời gian trôi qua rất nhanh, mới ngày nào mà hai bảo bảo đã tròn một tháng tuổi.
Người dân thành Nam Dạ lúc này đã đỡ nghèo khổ hơn trước, bọn họ vô cùng biết ơn Vương gia cùng Vương phi.
Sau khi một loạt các quan lại địa phương bị miễn chức vụ dân chúng đã cảm thấy vui mừng thực sự là như thế nào, càng phục sự quyết đoán và tấm lòng nhân hậu của bọn họ.
Ngày hôm nay tuy Dương Vương phủ không tổ chức rầm rộ nhưng dân chúng đã mang rất nhiều quà đến để chúc phúc cho hai tiểu chủ tử.
Băng Nguyệt và An Lâm vui vẻ nhận lấy hết tất cả vật phẩm cùng lời chúc phúc của tất cả người dân.
Yến tiệc đầy tháng của hai bảo bảo được tổ chức nhẹ nhàng gói gọn cùng với người trong phủ.
Ngay trong ngày đầy tháng Tiểu thế tử được đích thân phụ thân đặt tên cho cái tên là Dương An Lăng, tiểu quận chúa đặt tên là Dương Thư Đình.
Người vui nhất có lẽ là Ngu Lão, ông tuy có gia đình, tuy có người thân nhưng tình cảm lại không sâu sắc lắm.
Cả cuộc đời của ông đã giành hết cho Dương Vương phủ, cái giá phải trả quá lớn cho nên đổi lại cuối đời của ông cái kết như thế quá viên mãn.
Băng Nguyệt tuy là mẫu thân nhưng thời gian bế hài tử của mình chỉ trên đầu ngón tay, phần lớn đều do Ngu Lão cũng mẫu thân bế, thời gian còn lại thì là nhu mẫu cho ăn.
Thời gian dần trôi nhanh, thành Nam Dạ đã từng bước thay đổi, từ một ngôi thành nghèo nàn, xơ xác bây giờ giống như thay da đổi thịt một cách nhanh chóng không ai nhận ra.
Hai bảo bảo càng lớn tính tình càng khác nhau hoàn toàn, trưởng tử thì tính tình nội liễm còn muội muội thì ngược lại, nàng gần như là tiểu bá vương nhỏ của Vương phủ
Từ nhỏ khi nàng mới tập đi, tập nói nàng đã mè nheo phụ thân cùng mẫu thân cho học võ, cứ ca ca học cái gì là nàng lại học cái đấy.
An Lâm thì vô cùng sủng ái tiểu quận chúa nên bảo bảo cứ đòi cái gì là chàng lại ủng hộ, Băng Nguyệt cũng cảm thấy nữ nhi thời nào cũng cần phải tinh thông mọi thứ nên cũng đồng ý với phu quân.
Tuy tiểu quận chúa nghịch ngợm nhưng từ nhỏ đã được phụ thân và mẫu thân đưa đi du ngoạn, trên đường đi cứu tế được rất nhiều người dân cơ cực khổ sở cho nên hai nhóc cũng rất đồng cảm với họ.
Chứ không như những công tử, tiểu thư kiêu ngạo nhà quan lại khác, bản thân Băng Nguyệt cùng An Lâm dạy con rất nghiêm, tuy nuông chiều nhưng cũng đúng nơi đúng chỗ chứ không nuông chiều không có giới hạn.
Sau này thành Nam Dạ cũng sẽ do trưởng tử cai quản nên An Lâm không thể lơ là chủ quan được.
Khi hai bảo bảo được ba tuổi thì thái hậu từ trần, hoàng thượng có gửi thư cấp tốc để hai người trở về kinh một chuyến. (7)
Lúc đầu Băng Nguyệt định đưa hai bảo bảo về cùng, tuy nhiên trước ngày đi không lâu tiểu quận chúa lại ốm cho nên cuối cùng An Lâm quyết định chỉ hai phu thê trở về chịu tang.
Mặc dù thái hậu đối xử với Y chưa bao giờ tốt, nhưng dù sao cũng là mẫu hậu trên danh nghĩa, hai người cũng không thể không về.
Với lại hoàng huynh cũng đối xử với hai người vô cùng tốt thế cho nên An Lâm mới xóa bỏ mọi hiềm khích trở về với sự thật tâm.
Có trở về Băng Nguyệt mới biết chuyện của Lam Nghi Tuệ, phải nói là thế thảm vô cùng, nàng ta bây giờ hoàn toàn đã điên loạn.
Băng Nguyệt nghe kể lại, nàng ta bị giáng làm quý nhân nhưng không chịu chấp nhận sự thật, nếu cứ yên ổn như thế thì chắc chắn hoàng thượng cũng sẽ không đến nỗi giam nàng ta vào lãnh cung.
Nàng ta muốn tìm đủ mọi cách để quyến rũ hoàng thượng cho nên đã bỏ một số tiền lớn mua một loại thuốc kích tình cực mạnh để cho hoàng thượng uống.
Không hiểu nàng ta ngu xuẩn hay thiển cận mà toàn bộ kế hoạch của nàng ta đều bị Giai tần biết thế là lúc nàng ta chưa kịp thực hiện kế hoạch thì đã bị Giai Tần vạch trần.
Thái y lúc đó đã đến kiểm tra cũng bị giật mình bởi lượng thuốc nhiều như thế, sau khi kiểm tra và nói tác dụng phụ nếu dùng nhiều sẽ lâm vào hôn mê thậm trí chết.
Hoàng thượng trong lúc tức giận định tội chết cho nàng ta, thế nhưng Lưu ma ma đã bất chấp tính mạng cầu xin, nể tình cửu công chúa mà tha tội cho nàng ta.
Hoàng thượng một phần vì nữ nhi, một phần dù sao nàng ta cũng là người của Hoa quốc cho nên đã giam nàng ta vào lãnh cung.
Bị nhốt trong lãnh cung chỉ có ba tháng nàng ta đã thực sự điên loạn, cuộc đời nang ta coi như là chấm dứt tại đây.
Đang tang được diễn ra trong năm ngày vô cùng long trọng, có thể thấy rằng hoàng thượng vô cùng hiếu thuận với thái hậu.
Hai phu thê ở lại thêm năm ngày nữa rồi lên đường trở về đất phong, mặc dù hoàng thượng đã ba lần bốn lượt giữ ở lại.
Nhìn lên bầu trời kinh thành hai phu thê mới cảm thấy nhớ da diết bầu trời Nam Dạ, nhớ hai tiểu bảo bảo đáng yêu của mình, hai người tay trong tay trở về mái ấm của riêng mình.