"Chàng yên tâm, không phải thuốc độc đâu, mà thuốc này còn kinh khủng hơn cả thuốc độc, nó là thuốc ngứa, người mắc phải sẽ cảm thấy vô cùng ngứa ngáy và khó chịu, vì thế nên chàng nhớ dặn mật thám bỏ trong nguồn nước của quân địch thôi đừng để người dân vô tội bị phải.
An Lâm thắc mắc :
"Như thế thì liên quan gì đến việc bọn chúng ra khỏi thành chứ, ta vẫn chưa hiểu ?".
Băng Nguyệt từ từ giải thích :
"Bọn chúng chắc chắn sẽ có đại phu, nhất là trúng độc nhiều người như thế đương nhiên là sẽ nghi ngờ, thuốc ngứa này thiếp điều chế đều là những loại dược liệu thông thường nên bọn chúng sẽ dễ dàng giải được .
Mà muốn giải được thì cần phải ra bên ngoài ngoại ô, có một loại cây thảo dược tên là Ô quy tươi, ngắt về sắc nước tắm là sẽ hết, còn muốn nhanh khỏi Ô thì có thể trực tiếp ăn sống và xáy vào người là nhanh khỏi nhất, tuy nhiên cách này không hoàn toàn loại bỏ được độc tính ra bên ngoài được.
Vì thế chàng cứ nhân cơ hội này cho người mai phục, chắc chắn sẽ bắt được cơ số quân địch ".
An Lâm vẫn băn khoăn hỏi :
"Nếu bọn chúng vẫn cương quyết không ra bên ngoài thì sao chứ, chắc chắn bọn chúng sẽ biết đây là cái bẫy mà chúng ta giăng ra, bọn chúng sẽ không ngu ngốc bị dính bẫy đâu
Băng Nguyệt cười tự tin nói :
"Chàng quá coi thường bột thuốc ngứa của thiếp rồi, nếu người nào bị dính phải thì sẽ gần như mất hết lý trí, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến phương án nhanh nhất để khỏi ngứa thôi, chàng có muốn biết cảm giác đó thế nào không, thiếp sẽ cho chàng thử ".
An Lâm mỉm cười lùi lại rồi nói :
"Không, lời nương tử nói ta rất tin tưởng, ta không cần thử lại đâu".
An Lâm nhanh chóng mang gói thuốc ra rồi dặn dò người đưa tin cẩn thận và kĩ càng.
Nếu như mọi việc thuận lợi thì rất nhanh chóng Y có thể lôi được quân địch trở ra, kết hợp song song với mật thám để cứu được người dân còn đang bị giam lỏng ở mấy thành trì đó ra ngoài.
Trong giao tranh Y ghét nhất là làm hại những người dân vô tội, có lẽ vì thế mà Y rất ghét tên Nam Mộ Dung kia, là một kẻ hèn hạ vô sỉ vô cùng.
Rất nhanh ám lệnh đã đưa tận tay số thuốc bột đó cho mật thám, mật thám theo lời dặn đã nhân cơ hội bọn chúng không để ý đã thả toàn bộ số bột ngứa vào giếng nước, nơi các binh sĩ thường xuyên tắm rửa sau buổi tập luyện.
Đây là nơi ai ai cũng phải đến tắm, mùa hè oi bức nóng nẩy sẽ vô cùng mệt mỏi, vì thế cho nên toàn bộ các binh lính hầu hết đều bị trúng bột thuốc ngứa.
Cái hay của loại thuốc bột này người trúng phải sẽ không bị ngứa ngay mà phải một canh giờ sau mới phát tác vì thế cho nên không một ai phát hiện ra được, đến lúc bị thuốc ngứa hành hạ thì đã quá muộn.
Tất cả binh sĩ, từ đại tướng lẫn phó tướng đều dính phải độc phấn cả người ngứa vô cùng, duy chỉ có Nam Mộ Dung là đặc quyền tắm tại lều của mình nên không bị.
Thấy sự việc như thế này hắn nhanh chóng gọi đại phu đến, theo kinh nghiệm của hắn chắc chắn đã bị người khác động chân động tay rồi.
Đại phu khám một hồi lâu rồi vội vàng bẩm báo :
"Thưa thái tử, toàn bộ binh lính đều bị trúng bột phấn ngứa, loại này tuy thuộc hạ chưa biết nó tên là gì nhưng cũng dễ chữa trị thôi, điện hạ và mọi người đừng lo lắng quá ".
Nam Mộ Dung lạnh lùng nói :
"Chắc chắn là tên Dương An Lâm kia giờ trò đây mà, thật là bỉ ổi, thế ngươi có cách gì thì nhanh chóng giải độc cho bọn họ đi, ngươi nhìn xem sắp cào nát người rồi kìa ".
Đại phu vội nói :
"Bây giờ thuộc hạ cần một lượng lớn Ô quy tươi rồi sắc lấy nước uống, có như thế mới nhanh khỏi hơn, còn một cách nữa là ăn sống và đắp nó lên người nhưng không hoàn toàn trị được dứt điểm, cây Ô quy này mọc ở bên ngoài ở thành rất nhiều nên cũng dễ tìm được ".
Tuy nhiên đại phu vừa mới nói một nửa thì rấy nhiều binh sĩ đã không chịu nổi cơn ngứa đã lập tức chạy ra bên ngoài để tìm cây Ô quy mà đại phu nói rồi.
Trong đầu bọn họ chỉ có một tâm niệm duy nhất là làm thế nào để giảm ngứa ngay lập tức.
Nam Mộ Dung cảm thấy có điều gì đó không đúng, đối phương đã dùng mọi cách hạ độc vậy mà lại hạ một loại thuốc ngứa đơn giản như thế, mục đích của bọn chúng là để làm gì chứ.
Trong lúc Nam Mộ Dung đang thầm tínhtoans thì ở bên ngoài kinh thành đám binh sĩ đã tìm được cây Ô quy mà đại phu vừa tả kia.
Bọn họ vui mừng lao đến định ngắt chúng xuống để ăn sống và trà vào vết ngứa, tuy nhiên bọn chúng chưa kịp động vào thì bất ngờ ở đây rất nhiều binh lính ở đâu lao ra vây chặt bọn chúng lại.
Bọn chúng đâu phải là đối thủ của quân lính Sở vương đâu, nên rất nhanh đã bị bắt đi.