"Nếu Vương phi đã nói vậy thì lão nô cũng không có ý kiến gì, nhưng Vương phi phải cố gắng giữ an toàn, phải để ám lệnh đi theo bảo vệ ".
Băng Nguyệt biết đã thuyết phục được Ngu Lão liền nhanh chóng nói :
"Yên tâm, mạng sống của ta quý giá lắm, sẽ không để ai làm bị thương đâu, ông nhìn xem đội ám lệnh này vây quanh ai mà dám gây sự với ta chứ.
Mà ông yên tâm ta đã tính toán kỹ rồi, để tránh phiền phức ngoài ý muốn ta sẽ mặc y phục nam trang như thế hành tẩu sẽ linh hoạt hơn ".
Ngu Lão thấy Vương phi đã tính toán chu toàn đâu vào đấy rồi thì thở dài, hóa ra Vương phi đã có ý định lên đường rồi, hỏi qua ông chỉ là lấy lệ mà thôi, nhưng ông cũng vẫn cảm thấy vui vẻ vi ít ra Vương phi còn nhớ đến mình.
Tối hôm đó ông cả đêm thức để cùng với Ám lệnh chuẩn bị kế hoạch kỹ lưỡng để bảo vệ Vương phi.
Ám Lệnh biết được tin sẽ theo Vương phi ra chiến trường thì vô cùng vui mừng, càng nể phục Vương phi nhiều hơn.
Thảo nào khi Vương gia chia ám lệnh ra làm hai Vương phi đã vui vẻ nhận lấy mà không nói gì, hóa ra là Vương phi đã tính toán chuyện này từ trước.
Có lẽ lúc đó mà Vương phi nói rõ ý định của mình thì chắc chắn Vương gia sẽ không đồng ý đâu, ai chẳng biết Vương gia yêu thương Vương phi như thế nào chú.
Sáng ngày hôm sau vì không muốn để nhiều người biết đến nên Băng Nguyệt cùng Ám lệnh đã âm thầm rời đi khi trời còn chưa sáng.
Thể lực của nàng đã tốt hơn trước rất nhiều nên có thể tự cưỡi đoạn đường dài rồi.
Liên Tâm và Liên Hoa không biết võ công nên phải ở lại trong Vương Phủ.
Nàng mặc một thân nam trang trông khí khái vô cùng, tuy nhiên làn da trắng của nàng không thể che dấu được nên nhìn giống như một hoa hoa công tử vậy.
Cũng may số thuốc cầm máu và trị thương nàng đã biến tấu và điều chế thành những gói thuốc bột nhỏ cho nên cũng thuận tiện để mang theo hơn.
Tuy vậy sức nàng cũng không thể như nam nhân được, ban ngày thì nàng cưỡi ngựa đi còn cứ đến tối là lại tìm một nhà dân hay một thành trì nào để tìm quán trọ qua đêm nghit ngơi dưỡng sức.
Đội ám lệnh hơn mười người thay phiên nhau canh gác không lơ là một phút giây, chính vì vậy mà nàng có thể yên giấc ngủ, sáng hôm sau mới có tinh thần lên đường.
Nếu là trước kia thì nàng sẽ không bao giờ giao tính mạng của mình cho bất kỳ một ai hết, nhưng từ khi xuyên không đến đây nàng đã mở lòng mình hơn và cảm thấy không khó khăn như nàng nghĩ.
Cuối cùng sau hơn mười ngày nàng cùng đội ám lệnh đã đến thành Tân Phong, nơi mà quân ta đang giao đấu cùng với Kim quốc.
Từ sau khi Dương Vương đến thì đã trực tiếp trấn thủ ở thành này khiến cho quân địch không có cơ hội chiếm thêm một thành nào nữa cả.
Hai bên giằng co nhau cũng được thời gian ngắn nhưng vẫn chưa có thắng bại.
Dương Vương án binh bất động là vì một phần người dân của Sở quốc còn đang mắc kẹt ở mấy thành kia, chỉ một số người dân nhanh chân mới trốn thoát được mà thôi.
Y sợ nếu làm quá lên khiến bọn chúng chó cùng giứt dậu sẽ giết hết người dân vô tội nên chính vì thế cứ giằng co cho đến bây giờ.
Băng Nguyệt chưa vội vào thành Tân Phong, bởi lẽ thời gian này xuất nhập thành có vẻ khá khó khăn lại là vấn đề nhạy cảm nên binh sĩ xuất nhập thành cũng khó.
Ám lệnh liền đi tới nói :
"Vương phi chúng ta có thể liên lạc với một nửa ám lệnh còn lại, chắc chắn Vương gia sẽ ra đón Vương phi ngay thôi ".
Băng Nguyệt lắc đầu nói :
"Từ từ, để cho ta xem tình hình trước đã, bây giờ chúng ta hãy đóng giả làm thương nhân mua bán y dược trước đã, vào được trong thành rồi mới tính tiếp
Ám lệnh thấy Vương phi nói cũng có lý của mình, liền nhanh chóng tập hợp đoàn người vào để nhập thành.
Mà hắn lại không biết rằng bản thân Băng Nguyệt có chút lo sợ, sợ rằng khi chàng biết nàng đến nơi này, với tính cách không thương lượng kia của chàng sẽ nhanh chóng cho người hộ tống nàng về kinh thành, vậy không phải công sức của nàng mấy hôm nay bằng không hay sao.
Khi quân lính giữ thành thấy là thương đội y dược thì vô cùng vui mừng liền trực tiếpd cho thông qua.
Phải biết trong chiến trận mà có một đội thương nhân dám đến đây buôn bán thuốc thì thật sự quý giá biết bao.
Số lượng binh lính bị thương nhiều đến nỗi các y quán của thành Tân Phong không đủ để cung cầu, đấy là chưa nói có nhiều kẻ gian thương vụ lợi nhân cuộc chiến này mà đẩy cao thuốc lên.
Băng Nguyệt đi tới đâu đều là tâm điểm đến đấy, thành Tân Phong cũng không nhỏ lắm, là một thành trì cũng khá rộng rãi.
Rất nhanh ám lệnh đã thuê được một gian nhà cho Vương phi nghỉ ngơi, còn mình thì đi nghe ngóng tình hình, đó là thói quen và tác phong của ám lệnh, đi đến đâu cũng phải nắm rõ tất cả mọi chuyện mới có thể yên tâm.