Tự nhận xui xẻo ngẩng đầu xem, nhưng thấy Mị Nguyệt đang đứng ở trước mặt nhìn mình.
Còn không đợi nàng mở miệng, liền nghe được đối phương hỏi:
Có phải nhìn thấy Chấp kiếm đang uống rượu hay không? Nữ tử có chút mất hồn, trong lời nói vẫn còn mang theo chút tự giễu.
Như Ý liền giật mình, theo bản năng gật đầu một cái, rồi lại nghe được Mị Nguyệt nói:
Hắn mỗi ngày đều ở đây, ta cũng vậy mỗi ngày đều xa xa nhìn. Thật ra thì không có gì, ta chỉ là sợ hắn uống nhiều quá đột nhiên từ phía trên kia té xuống. Ta trốn ở chỗ này, ít nhất có thể cứu hắn một mạng.
Từ trước đến giờ Nữ tử xinh đẹp mị hoặc nói xong lại thất thanh mà khóc, Như Ý hoảng hồn, tăng cường lay cánh tay của nàng gấp giọng nói:
Ngươi đừng khóc ngươi đừng khóc, Mị Nguyệt tốt về sau ta sẽ không chọc giận ngươi, ngươi đừng khóc.
Nàng quả nhiên cũng không khóc, chỉ là trên mặt còn vương thủy ngân.
Như Ý hỏi nữa:
Ngươi làm sao vậy?
Mị Nguyệt ngửa đầu lên trời, giống như là đang suy tư.
Một hồi lâu, rốt cuộc lại nói:
Người yêu dấu nhất của Chấp kiếm vì người phản bội mà chết, vì vậy, tim của hắn cũng chết theo rồi. Nàng là một trong thất tuyệt, là nữ tử duy nhất trong thất tuyệt. Là một người đẹp, ta cũng không so được !
Nói xong, đột nhiên nhìn về phía Như Ý, ngược lại một bộ dáng yểu điệu mi hoặc tận xương cười ——
Thật ra thì ngươi cũng có thể gia nhập Đào Nhiên Cư đấy! Tư chất của ngươi không kém, bồi dưỡng một chút, cũng là một thanh đao nhọn!
. . . . . . Như Ý im lặng, một hồi lâu, hung hăng nhìn chằm chằm nàng nói: Đào Nhiên Cư các ngươi, quả nhiên mỗi một người đều là kẻ điên! .