Nói đi ra đứng một chân, nàng lại thật sự đi ra đứng một chân.
Nhưng lại không ngờ, có lòng hiếu thắng, chung quy là không phối hợp với thân thể.
Nữ hài tám tuổi gầy yếu thổi một cái là bay, ở nơi vách đá đỉnh núi, một ngọn gió từ dưới đi lên thổi tỉnh đầu óc của nàng.
Như Ý ý thức được mình sợ là lập tức thua, bởi vì nàng vốn đứng không vững.
Gió ở chân núi thật cuồng liệt, nàng chỉ có thể cố gắng nghiêng thân thể chếch về bên trong, lúc này mới có thể miễn cưỡng không bị thổi xuống vách đá.
Mị Nguyệt cũng nhìn ra nàng có cái gì không đúng, lập tức phản ứng kịp đề nghị của mình thật gây ra rắc rối.
Vì vậy vội vàng thu hồi chân của mình nhanh chạy về hướng Như Ý bên kia ——
Mau trở lại, thu hồi chân lại! Ngươi đừng cử động, ta tới kéo ngươi!
Cũng may động tác khá nhanh, lúc Như Ý nghiêng sẽ phải ngã chổng vó xuống thì Mị Nguyệt giơ tay lên, một dải lụa màu tự trong tay áo bay ra, thẳng quấn eo ếch Như Ý.
Sau đó tay hơi dùng lực một chút, túm người trở về.
Như Ý ngã nhào ở trên mặt tuyết, Mị Nguyệt rất nhanh thu dải lụa về, sau đó hai người ngồi đối mặt nhau, cũng che ngực thở hổn hển!
Ta thua ngươi! Một hồi lâu, Mị Nguyệt giơ tay đầu hàng. Ai bảo ngươi gầy gò như vậy làm gì! Gió vừa thổi liền bay, thật là làm ta sợ muốn chết!
Như Ý trợn mắt một cái, muốn nói: ngươi cho rằng ta vui lòng?
Nhưng lời còn chưa kịp nói, chỉ thấy bên cạnh có một bóng dáng chợt lóe, trong nháy mắt liền từ lướt tới bên cạnh vách núi, sau đó cũng không dừng lại, trực tiếp liền nhảy xuống phía dưới.
Mị Nguyệt đầu tiên là sững sờ, sau đó khoát khoát tay an ủi nàng:
Không có việc gì! Không chừng là ai đó làm nhiệm vụ hơn nửa đêm, không cần. . . . . .
Không đợi nói xong, chỉ nghe bên trong sơn môn có một âm thanh cuồng hô ——
ŧıểυ thư! ŧıểυ thư!
Hai người mới ý thức được, người nhảy xuống núi không phải đi thi hành nhiệm vụ, mà là người hết sức phiền toái lại mù mắt —— đại ŧıểυ thư! .