Như Ý nghe được nhức đầu, lời nói Ly Yên vẫn còn tiếp tục:
Quy củ trên Thiên Ngọc Sơn rất nghiêm, nô tài không dám nói lời thừa thải, huống chi muốn nói cũng không được tùy tiện nói. Những thứ này mọi người đều biết, những thứ khác thì ai cũng không thể nào biết được. Chỉ biết có một lần Tôn chủ mang nàng xuống núi, sau đó nàng cũng không trở lại nữa. Trên núi không ai dám hỏi, Thiên Vũ các vẫn nhàn rỗi, mọi người có nói đến thì cũng chỉ gọi tên, không ai xưng là phu nhân nữa. Hiện tại tính toán. . . . . . Hai năm rồi đi!
Cung Tiêm Hội đối với vị đại ŧıểυ thư kia rất tốt?
Ly Yên gật đầu:
Dạ! Tôn chủ vẫn luôn lạnh nhạt ŧıểυ thư, nhưng là Cung Tiêm Hội rất thích nàng, thường sẽ để cho nàng tới đây cùng nhau ăn cơm cùng nhau nói chuyện phiếm.
Đây cũng là toàn bộ câu chuyện, thấy Ly Yên không nói, Như Ý liền hiểu, từ trong miệng ŧıểυ nha đầu này, không nghe được thêm một tin tức não nữa.
Chỉ là nàng rất buồn bực, Thiên Vũ Các đã có một chuyện sâu xa như vậy, tại sao còn muốn nàng tới đây ở?
Không trách được ngày đó lúc Mị Nguyệt đưa nàng tới luôn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, bây giờ nghĩ lại, nàng đến Thiên Vũ Các, tại trong lòng của tất cả mọi người đã có một dấu chấm hỏi đi!
Cô nương không vui sao? Ly Yên cúi đầu nhìn xuống nàng, tựa như trêu chọc một đứa bé: Ngài nên vui mừng mới phải nha! Tôn chủ đối với cô nương tốt như vậy, đây là một chuyện tốt biết bao nhiêu.
Như Ý ngẩng đầu nhìn nàng, không khỏi bật cười:
Ngươi coi ta là cái gì? Mới vừa rồi còn nói rất rõ ràng cùng Đại ŧıểυ thư kia ta mới tám chín tuổi mà thôi, sao lần này lại nghĩ khác đi vậy?
Ly Yên dừng một chút, phản ứng giống như trong lời nói mình có chút không thỏa đáng, nhưng lại nhìn Như Ý một chút, vẫn không nhịn được nói:
Nhưng cảm giác bất đồng! Tôn chủ đối xử cô nương đúng là được, lúc nhìn cô nương cũng sẽ cười.
Dung mạo ta rất giống Cung Tiêm Hội? Như Ý đột nhiên hỏi một câu như vậy, nhưng chính mình cũng là lắc đầu.