Cho dù là sát thủ cả ngày liếʍ máu không biết ngày mai còn có thể thấy mặt trời hay không, cũng chưa từng có nửa điểm chần chờ đối với mệnh lệnh của các trưởng lão.
Vốn còn muốn khuyên đôi câu nữa, nhưng chợt nghĩ lại, màu sắc trang nhã trong ánh mắt rút đi, thay , bộ dáng thiên kiều bá mị kia chỉ Mị Nguyệt mới có.
Muốn biết Tôn chủ ở nơi nào? Tốt! Ta cho ngươi biết! Nói xong, thân thể nghiêng một bên, trước tầm mắt Như Ý lại mở rộng. Ngươi xem —— ngón tay nhỏ nhắn mềm mại đưa lên trước, lại nói: Phía sau giá lửa, nhìn kỹ! Tôn chủ ở nơi nào! Ngươi hỏi đang làm gì, nghe cho kỹ, hắn đang nướng người!
Trong dạ dày Như Ý chợt trào dâng cơn buồn nôn, một hớp nước chua liền ói ra tại chỗ.
Nhưng bước chân cũng không dừng lại, chẳng những không ngừng, ngược lại bằng tốc độ của một con sói, chạy thẳng tới giá lửa hừng hực đằng trước cách đó không xa.
Mị Nguyệt bị bộ dạng nàng làm sợ hết hồn, theo bản năng mở miệng hướng về phía trước mặt hô:
Chấp kiếm! Ngăn lại nàng!
Âm thanh tới, bóng dáng nhỏ gầy vừa đến gần giá lửa lảo đảo gần như ngã quỵ
Như ý xem qua rất nhiều kiểu chết, cũng đã gặp rất nhiều hình phạt nghiêm khắc.
Nhưng nàng đảm bảo, kiểu chết trước mắt này đúng là chưa hề thấy ở kiếp trước.
Chủ yếu nhất là, Mạnh ở trong mắt nàng luôn luôn cao quý, chính là người thực hiện hình phạt này.
Là Mạnh xem người như trâu bò xiên lại đặt trên giá, là Mạnh nâng cái giá kia lên cao, lại sai người đốt củi bên dưới.
Có người đứng ở trên bậc thang nắm hai đâu, như nướng nguyên con dê bình thường thỉnh thoảng lại lật qua lật lại.
Người phía trên kia vẫn còn sống, chỉ là bị cái giá sắt xiên từ hai chân xuyên hoàn toàn thân thể, xiên ra tận xương quai xanh.
Mỗi chuyển động, đều sẽ có tiếng gào thảm thiết phát ra như tiếng sói gầm.