Rốt cuộc là tại sao? Ta dám cam đoan không điều tra sai, ngươi chính là đứa bé Xảo quý nhân sinh hạ năm đó! Coi như ngươi không lớn lên ở trong Khương cung, coi như ngươi không có tình cảm đối với Khương quốc. Mà dù sao cũng là huyết nhục chí thân, chẳng lẽ ngay cả một chút xíu bi phẫn cũng không có sao?
Như Ý rất thành thực gật đầu, nói:
Đúng! Ngay cả một chút xíu bi phẫn cũng không có! Tiếp theo cười một tiếng, lại nói: Rất kỳ quái chứ? Ta biết rõ ngươi nói đúng, cũng biết mình thật sự là Công chúa Khương quốc. Nhưng thật sự không có tình cảm đối với quốc gia kia, ngược lại, đối với Tiêu gia, là dụng tình chí thâm!
Được nuôi nấng trong tình cảm ấm áp, cũng không phải thân tỷ tỷ, rất nhiều năm trước hai người lớn lên cùng nhau không bị bắt buộc hay khống chế được ghi nhớ trong lòng, giống như đang tưởng niệm, lặp lại không dứt.
Nhưng nếu năm đó không có Tiêu gia truyền lại tin tức, công chúa cũng sẽ không bị đuổi tới Mê Tung rừng rậm, có lẽ Đại Khương chúng ta cũng sẽ không đến mức này!
Hắn đào tim móc phổi nói xong, lúc quá tha thiết lại vẫn trưng ra hai giọt lệ .
Nhưng Như Ý vẫn cười, trong nụ cười đó cất giấu quá nhiều khinh thường cùng chán ghét. Một hồi lâu, lạnh lùng nhìn lại Cung Khuê nói một tiếng ——
Hừ! Đại Khương? Cung Khuê ơi Cung Khuê, nhân dịp hôm nay, ngươi còn dám ở trước mặt ta nói tới Đại Khương? Tính toán nhỏ nhặt trong lòng ngươi như thế nào, ta rõ ràng! Đến cuối cùng là bảo vệ Khương hay bảo vệ Cung gia, ta xem, trong lòng ngươi sớm đã có dự liệu rồi?
Nữ tử tà tà cười một tiếng, tiến lên một bước nữa, lại mở miệng, cũng không hề thảo luận đề tài đó nữa, mà âm thanh đột nhiên êm ái, giống như là sợi bông mềm nhũn, vừa tựa như gió xuân hiu hiu, còn có điểm kiều mỵ câu hồn phách người.
Trong lòng Cung Khuê nổ một tiếng lớn, nhưng nghe người đối diện mở miệng nói:
Nói cho ta biết, Triệu Khải thực sự, ở nơi nào?
Lúc đang hỏi, đánh tới đáy lòng Cung Khuê, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Hắn trả lời theo bản năng, gần như là thoải mái.
Hắn nói:
Ở trong tầng hầm đại điện Trọng Hoa Triệu cung.
Lời vừa ra khỏi miệng, giống như là đột nhiên giật mình, lập tức ngậm miệng.
Nhưng vô dụng, nên biết, người ta đã biết.
Cung Khuê hoàn toàn không nghĩ ra tại sao mình sẽ bị đầu độc, cho đến khi Như Ý cười lui về phía sau thì hắn lại đột nhiên mở miệng, hô: