Lúc đó, Như Ý đang theo Ngọc Hoa hai người sóng vai mà đứng trên cổng thành Thanh Đồ cao ba mươi mét. Sáng sớm gió mát, lại thổi ra hơi thở hiu quạnh.
Ngoài thành là 10 vạn đại quân Mạnh Quốc, từng tiếng quát to bay thẳng đến chân trời, chấn động đến tai người.
Có năm người đứng trước quân 20m, đều ngửa đầu nhìn lên trên. Người cầm đầu một bộ trường bào tím đậm, con mắt chứa ánh sáng thâm thúy, khiến cho người khác lạnh run.
Bốn người phía sau ba nam một nữ, nàng kia một thân váy liền đỏ tươi, mị thái lưu chuyển mỗi một chỗ ở trên thân. Còn có bạch trang, trlam trang, mặc lục trang. . . . . . Đó không phải là Tôn chủ cùng Tứ Đại Trưởng Lão Thiên Ngọc Sơn, thì là ai!
Như Ý hít sâu một cái, chín năm không thấy người! Nhưng không nghĩ, lúc gặp mặt lại, hẳn là tình huống này.
“Chủ Thượng, công tử.” Cung Khuê đứng một bên nhỏ giọng mở miệng, chỉ vào năm người phía dưới kia nói: “Các ngươi nhìn, một thân màu tím! Sớm có lời đồn đãi nói Mạnh Quốc có quan hệ thân thiết cùng Thiên Ngọc Sơn, bây giờ nhìn lại, lời đồn đãi không giả!”
Ngọc Hoa không có lên tiếng , lại nghe Như Ý hét to một tiếng ——
“Lăn xa một chút!”
Cung Khuê sững sờ, tựa như không có kịp phản ứng lời nàng đang nói ai.
Ngọc Hoa nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn hắn, một hồi lâu, nói:
“Có muốn ta đưa tiễn ngươi hay không?” khi nói chuyện, tay áo dài vừa nhấc! Giống như có trận gió từ trong tay áo thổi ra ngoài, một cái liền vứt Cung Khuê ra ngoài mấy trượng.
Tam quân chủ soái liền ói ra ngoài một búng máu, các tướng sĩ rối rít vây lên, rồi lại không biết nên như thế nào cho phải. Chỉ đành phải đi nhìn Như Ý, lại thấy nàng cũng không nhìn Cung Khuê, đến lúc đó hô to một tiếng, hướng về phía dưới thành hô:
“Để cho người của ngươi lui về phía sau ba mươi dặm tiếp tục hạ trại! Ta với ngươi là bằng hữu cũng dễ nói chuyện! Rốt cuộc Thanh Đồ nên của người nào, trong lòng ta tự nhiên có chủ ý!”
Khi nàng kêu gọi thì Mạnh quân vẫn còn khiêu chiến. Nhưng rất kỳ quái, âm thanh của một nữ tử cũng lấn át 10 vạn đại quân cùng nhau la lên như vậy! Giống như sấm sét xẹt qua phía chân trời, người thiên hạ không khỏi sợ hãi thầm than!
Nam tử mặc áo tím phía dưới kia nghe một tiếng này, khóe môi giương lên không dấu vết nở nụ cười, sau đó phất tay về phía sau lưng, 10 vạn đại quân lập tức an tĩnh lại.
“Truy Hồn! Lui binh ba mươi dặm, hạ trại!” một câu phân phó đơn giả, không để người chất vấn. Tuy Truy Hồn có ngàn vạn không muốn, nhưng cũng tuyệt đối không dám nói ra một chữ “Không” ở trước mặt Mạnh Tử ca.
Vì vậy gật đầu, lĩnh mệnh, giục ngựa chạy đi!
Nhìn thấy Mạnh Quốc rút lui, Cung Khuê đang nổi giận lập tức tỉnh táo tinh thần lại