Cho nên, nước hay quốc khố, sớm muộn gì đều là đồ của nàng.
Như Ý vì ý nghĩ của Mị nhi như vậy cười đến khom lưng, thật vất vả ngừng cười, quay lại nhìn nàng thì rất muốn nói với nàng Triệu quốc có thể thắng Mạnh hay không, không nhất định sẽ thắng!
Cũng muốn giễu cợt Cung gia một phen, coi như đến lúc đó nàng cầm thiên hạ, có nhường nàng ở trên ghế rồng hay không, cũng là chuyện không nhất định!
Nhưng lời đến khóe miệng, nhưng vẫn là nuốt ở trong lòng. Câu nói kia đều là nghi vấn ở trong lòng Như Ý cho tới nay——
Mị nhi ngươi mới bây lớn? Không nhở hơn ta lắm? Mười lăm mười sáu? Chà chà! Ta thật sự không hiểu sao trong lòng ngươi tồn tại nhiều thù hận như vậy! Khương quốc sụp đổ thì ngươi còn chưa ra đời đâu? Những chuyện kia mà ngươi nói cũng chỉ là chuyện xưa trong miệng đại nhân mà thôi, ngươi tội gì vì một đoạn chuyện xưa để cho mình vùi lấp ở trong thù hận cả ngày? Hơn nữa ta nghe nói ngươi cũng không phải là người Cung gia, cũng chỉ là cháu gái một bộ hạ cũ năm đó. Cha mẹ ngươi bệnh tật mà chết, cũng không có nửa điểm quan hệ đến chiến tranh. Cho nên, ngươi mong đợi phục quốc như thế. . . . . . Không có đa͙σ lý nha!
Nói xong lời này, lập tức Như Ý biết nhất định là cho tới bây giờ cũng không có ai nói qua lời tương tự cùng nữ tử này.
Bởi vì ở trong mắt Mị nhi vẫn luôn tồn tại một loại ánh mắt kiên định lập tức liền tán đi, thay vào đó, là từng tia nghi ngờ càng ngày càng nhiều thêm.
Thật ra thì nàng có chút hối hận đã đẩy đối phương vào sương mù như vậy, phục quốc, Cung gia cho những người này một tín ngưỡng.
Tựa như tẩy não, cũng có chút giống như là mộng du.
Những người này từ nhỏ đã sống cuộc sống trong một hoàn cảnh như vậy, họ không tiếp xúc với ai, chung quanh đều là đồng loại mơ ước phục hưng Khương quốc.
Hôm nay đột nhiên có một Khanh Như Ý, đột nhiên nàng còn tinh tường chỉ ra cho nàng một cuộc sống khác như thế.