Mẹ. Nàng lấy tay nắm cổ của sói cái, thân mật cọ tới cọ lui. Mẹ ngươi yên tâm, mặc kệ ta đi tới đâu, ngươi đều là mẹ ta, các ngươi đều là người thân nhất của ta. Nữ Nữ đời này dựa vào các ngươi mới có thể sống sót, phần ân huệ này, Nữ Nữ sẽ không quên.
Nước mắt của nàng tuôn rơi, ướt một mảng lông lớn củaBạch Lang.
Lại ôm tỷ tỷ và ca ca.
Bọn họ cũng biết, ŧıểυ muội của mình muốn rời đi. Tám năm tình cảm, đến hôm nay nên nói lời ừ biệt rồi.
Đại ca luôn luôn nói ít lời nhất cũng phát ra từng tiếng tru nhỏ, Như Ý nghe được, nó đang nói:
Đi ra ngoài phải cẩn thận tất cả, nếu như không được, hãy trở lại. Ca ca huấn luyện bọn họ thích ứng với lửa, cho ngươi nướng thịt ăn.
Như Ý nhịn không được, Oa một tiếng khóc lớn, sáu con sói một người ôm nhau, phần tình cảm này ngay cả nam tử mặc áo tím kia nhìn, đều không khỏi than nhẹ.
Ai nói thú vật vô tình, có lúc, tình cảm so với con người chân thật rất nhiều.
Đừng khóc. Hắn đứng dậy đi tới bên bầy sói, vươn tay vuốt vuốt sau ót Như Ý dơ dáy bẩn thỉu. Ta sẽ chăm sóc ngươi.
Những lời này không biết có tính là cam kết không, chỉ là đáy lòng Như Ý một mực nhớ nhiều năm.
Ở nơi thế giới xa lạ này, thứ nhất nói ra khỏi miệng phải chiếu cố nàng, nàng cố chấp cho là, đời này mình nên đi theo hắn như vậy.
Nữ Nữ, chúng ta tiễn cho ngươi đi ra ngoài! Rốt cuộc, sói cái nói chuyện. Mặc dù mang theo nồng nặc bất đắc dĩ cùng không muốn, nàng lại nói:
Nữ Nữ, mẹ tiễn đưa cho ngươi đi ra ngoài!
Thật ra thì bọn họ cũng không biết mẹ là có ý gì, nhưng Như Ý cố ý gọi như vậy , bọn họ cũng theo nàng.
Nhớ đến, cũng không kém tấm lòng của mẫu thân là bao nhiêu đâu!
Như Ý khóc càng lớn hơn, nàng biết những lời sói cái nói xong không dễ dàng cỡ nào.
Tám năm rồi, rốt cuộc nàng đợi nó nói muốn đưa mình đi ra ngoài.