Vì vậy nàng biết, trận hỗn loạn này sợ là không có chỗ thể trốn. Quan hệ với Khương quốc Mạnh Quốc cùng Triệu quốc, là số mạng định trước khi nàn đến nơi này, giống như là một khoản thiếu nợ, một ngày nào đó phải do nàng tự mình đến hoàn.
“Thước nhi!” Nhẹ giọng mở miệng, nói với đệ đệ bên cạnh: “Theo tỷ tỷ đi một chuyến không? Đây là một cục diện rối rắm cần tỷ tỷ tới thu thập, phải thu thập xong, bằng không. . . . . . Thiên hạ đại loạn!”
Nàng nói nhẹ vô cùng, ngay cả Cung Khuê quỳ gối trước mặt đều không nghe được.
Tiêu Thước lại nghe được rõ ràng, trong nháy mắt thiếu niên giống như lớn lên, cứ chăm chú nhìn về phía Như Ý như vậy, sau đó trịnh trọng gật đầu. Lại dừng một chút, cũng là nói:
“Nhưng ngươi phải đồng ý ta, chuyện của ngươi cũng giải quyết xong, chúng ta trở về Phổ Phổ đảo đi. Ta thích nơi đó, không thích thiên hạ lộn xộn lung tung.”
Như Ý liền cười ra tiếng, yêu thương siết chặt gương mặt đệ đẹ, không hề nói gì nữa, chỉ là quay người kéo Tiêu Thước lại cùng nhau trở về chiếc xe ngựa kia.
Trước khi lên xe, vô tình hay cố ý liếc nhìn Mị nhi còn quỳ gối bên cạnh, lại cũng chỉ là khẽ quét qua, không nói thêm cái gì nữa.