Hắn kinh hãi, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Tiêu Thước nắm chặt cổ của mình, hài tử xuống tay, chỉ một tay liền bóp hắn đến sắc mặt tái xanh, thở cũng thở không nổi!
Người phía sau một mảnh xôn xao, có người xông lên muốn giúp vội, nhưng không nghĩ, cũng không biết là trường lăng bay ra ngoài từ chỗ nào, giống như là phi đao, chợt trái chợt phải với thỉnh thoảng xuyên qua giữa đám người.
Mọi người vội vàng né tránh, trường lăng này cũng vô ý đuổi theo, chỉ là có người không cẩn thận đụng phải, lập tức quần áo bị rách, máu tươi chảy ra.
Hiện trường hỗn loạn tưng bừng, những người đó vạn không ngờ, người mình thiên tân vạn khổ tìm được, mới vừa đến, sẽ ra oai phủ đầu lớn như vậy !
Thước nhi! Dừng tay! Thấy người kia cũng bị siết đến mức còn nửa cái mạng, lúc này Như Ý mới lên tiếng quát bảo đệ đệ ngưng lại hành động.
Thiếu niên quay đầu lại, giận dữ hét:
Tại sao muốn dừng tay? Bọn họ giết cả nhà ta, ta một còn chưa có giết, tại sao muốn dừng tay! Ta không dừng tay!
Khi đang nói chuyện, sức lực trên tay lại lớn thêm.
Như Ý cảm thán, thở dài, người cũng bay ra ngoài xe.
Vốn là ít có nữ tử mặc xiêm y màu đen, lại là ban đêm, dướt ánh sáng nhạt ở trên cây đuốc, toàn thân Như Ý đồng màu đen tựa như tăng thêm vài phần sắc thái thần bí cho nàn.
Còn có trường lăng cùng màu kia, vừa động vung lên, tựa như Cửu Thiên Huyền Nữ, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng không chân thực.
Đứa bé này! Nàng nói nhỏ, sau đó lên trước nhẹ nhàng tóm lấy cổ tay của hắn, đôi tay như kìm sắt bóp chặt cổ người khác lại cứ bị nàng dắt trở lại như vậy.
Thiếu niên tức đến thở nặng, tức giận làm nước mắt càng không ngừng chảy ra, bộ dáng kia, giống như ngày đó Tiêu gia bị diệt cả nhà, hắn giấu ở trong hầm ngầm bất đắc dĩ nhìn màn máu tanh này.
Như Ý biết trong lòng hắn không dễ chịu, tay phải nhẹ thu, đa͙σ trường lăng lập tức liền bị thu hồi lại. Bàn tay mềm mại chạm gương mặt hắn, lau sạch sẽ từng giọt nước mắt.