Trong đầu hai người buồn bực tiếp tục đấu tranh cùng một bàn rượu thịt, cho đến khi mỗi người đều rất khó mới nhét thức ăn vào thì lúc này Tiêu Thước lại mở miệng nữa, hỏi Như Ý:
Tỷ, kế tiếp chúng ta đi đâu?
Như Ý hớp một ngụm rượu, đến lúc đó rất nghiêm túc suy nghĩ một hồi, một hồi lâu, lấy ngón tay thấm chút rượu trong ly, sau đó đẩy chén dĩa trước mặt ra, ngón tay linh động ở trên mặt bàn vẽ nhẹ, liền vẽ ra một giản đồ .
Nơi này! Cười yếu ớt nói nhỏ, ngón tay chỉ nơi ở giữa bản đồ, gõ hai cái, sau đó viết xuống một chữ—— Mạnh!
Mạnh? Tiêu Thước ngẩng đầu nhìn nàng, Mạnh Quốc?
Lời vừa nói ra, giống như là chạm đến một điểm mấu chốt, cho dù là một tên thiếu niên mười mấy tuổi cũng đột nhiên chợt hiểu ——
A! Chẳng lẽ, chỗ đó là. . . . . . Chính là hắn?
Như Ý gật đầu, nở một cười tán dương. Lại ngửa đầu một cái, rưới vào cổ họng nửa bát rượu ngon còn dư lại.
Mùi rượu xông lên não, suy nghĩ có hơi chếch choáng.
Mạnh Quốc! Chính là Mạnh Quốc!
Đó là một con đường sáng Ngọc Hoa chỉ cho nàng trước khi đi!
Có thể là ngày trước quá mức chấp nhất với người kia, quá mức chấp nhất với một đa͙σ lý tám năm cũng không thông.
Nàng chỉ nhớ hắn gọi là Mạnh, hắn là Tôn chủ Thiên Ngọc Sơn, cũng chỉ muốn nhất định phải hỏi người nọ vì sao ném mình đến Tiêu gia đến tám năm.
Quá chuyên chú, sẽ hạn chế năng lực suy nghĩ, cho nên cũng không suy nghĩ kỹ càng, một chữ Mạnh, trong thiên hạ này có mấy người có thể có tên như vậy?
Đại Hoang, Mạnh Quốc là mạnh nhất, trong thiên hạ trừ hoàng tộc Mạnh Quốc, không có một người dám xưng một chữ Mạnh.
Đây là dân chúng kiêng kỵ, chẳng những muốn tránh Mạnh Quốc, ngay cả các quốc gia khác, dưới áp lực của Mạnh Quốc, cũng không thể không tránh theo.
Một câu nói của Ngọc Hoa đánh thức người mê mang tám năm, nhưng hôm nay nàng đoán được thân phận của người đó tám phần, rồi lại bắt đầu không hiểu rõ một đại quốc mênh mông, tại sao còn lập ra một tổ chức sát thủ trên Thiên Ngọc Sơn như vậy.
Còn nữa, đã có tổ chức kia, hà cớ gì lặng lẽ rút lui không cần.