Hết cách rồi, muốn dùng chủy thủ tùy thân cắt khác vải bị rối.
Nhưng Ngọc Hoa không cho, chỉ là cởi áo khoác đen của mình áo xuống, trùm lên thân thể nho nhỏ của nàng, sau đó hơi cúi người, bế nàng lên.
Đó là lần đầu tiên nàng thấy Ngọc Hoa, lại chỉ một cái nhìn liền trọn đời khó quên.
Khanh Như Ý sống hai đời, đây là nam nhân duy nhất nàng thấy hoàn mỹ nhất.
Hoặc là nói, không phải hoàn mỹ, mà là không giống... người phàm nhất.
Tóc đen như mực, áo đen, trên đầu lại thêm một cây trâm bạch ngọc, còn cười nho nhã, còn có một cái phất tay mang theo lê hương thoang thoảng.
Còn nữa, nhất cử nhất động, còn có một cái nhăn mày một nụ cười, còn có một ánh mắt lưu chuyển như tiên tử, còn có khi thi triển khinh công thì như thiên nhân hạ phạm. . . . . .
Tất cả tất cả, đều toát lên hai chữ Thoát trần ở đáy lòng của nàng.
Nhưng. . . . . .
Ha ha ~ không khỏi bật cười ra tiếng, nhìn lại ánh mắt chất vấn của Ngọc Hoa, chỉ đành phải nhẹ giọng mở miệng, nói cùng hắn: Sư phụ, ngươi có biết nɠɵạı hình của mình cùng tính tình khác biệt rất lớn hay không? Ngươi năm đó. . . . . . Rõ là. . . . . . Ha ha ~
Nhớ năm đó, nàng đang mừng rỡ mất hồn vì có thể có một vị thần tiên mỹ nhân sư phụ như vậy thì lại nghe được người ôm lấy mình đột nhiên mở miệng, nói một câu:
Đồ nhi ngoan! Vi sư biết bộ dạng mình xinh đẹp, nhưng ngươi cũng không cần thấy phải chảy nước miếng trên vai ta!
Ông trời làm chứng, lúc ấy nàng thật kích động muốn đập đầu chết .
Cái gì gọi là phá hư mỹ cảm? Đây chính là phá hư mỹ cảm!
Từ đó về sau nàng cũng biết, cái gì Ngọc Hoa công tử đệ nhất thiên hạ, đây tuyệt đối là một điển hình làm rõ câu thành ngữ Trong ngoài bất nhất cực kỳ hoàn mỹ!
Giống như là biết nữ tử trong ngực đang suy nghĩ gì, Ngọc Hoa cũng không lên tiếng, chỉ là ôm người, sau đó từ từ bước đi thong thả tới giường hẹp