Ngọc Hoa từng đoán tâm tư Như Ý vô số lần, mỗi lần cũng có thể đoán được bảy tám phần, cũng chỉ có lần này, là hoàn toàn không nghĩ đến nàng sẽ nói ra lời nói như vậy .
Không khỏi sửng sốt, hơn nửa ngày cũng không trả lời.
Cho đến khi Như Ý thu hồi ly rượu, thân thể ngồi ngay ngắn nhìn chằm chằm chằm vào hắn thì lúc này mới nghe mỹ nhân sư phụ hỏi lại một tiếng:
Ngươi nói cái gì?
Nàng cười đến rực rỡ:
Ta nói ta muốn gả cho ngươi! Nói xong, còn kéo lấy tay áo Ngọc Hoa, cẩn thận từng li từng tí hỏi hắn: Chẳng lẽ sư phụ không muốn cưới ta? Ô ô, vậy ta đã tính sai rồi! Vậy ta thật không có mặt mũi! Những năm này ta vẫn thấy, cảm giác ngươi thích ta, ngươi không được nói không thích!
Ngọc Hoa chợt ngẩn ra, sau đó nhảy ra khỏi ghế, liều mạng hất tay áo bị Như Ý kéo lấy ra liên tiếp lui về phía sau ——
Có quỷ mới muốn cưới ngươi! Cút nhanh lên cút đi! Cút ra đảo cho ta đi tìm người cái gì Mạnh không Mạnh ! Nhanh nhanh! ( tỷ ấy mà cút thật là sư phụ sẽ cho chìm đảo sao -_-!!)
Quay người lại, chạy ra bên ngoài nhanh như gió.
Nhưng đi tới đi lui, lại không che giấu được nụ cười tràn ra trên môi, càng cười càng mở rộng, đến cuối cùng, hẳn là không nhịn được cười ra tiếng! (đã nghiện rồi còn ngại ah hí hí)
Hối hả chạy trở về viện tử của mình, vừa vào phòng, lại cả kinh khi thấy nữ tử không dễ dàng bị bỏ lại kia lại có thể xách theo một vò rượu ngồi ở trên bệ cửa sổ phòng hắn.
Cứ lười biếng dựa vào khung cửa sổ như vậy, mượn ánh trăng sáng trên cao mà đổ từng ngụm rượi vào miệng.
Ngọc Hoa buồn bực, nghĩ tới hiện tại công lực nha đầu này thâm hậu, lại có thể thần không biết quỷ không hay tránh qua mình đi trước một bước.
Cái này gọi là cái gì? —— điển hình dạy đồ đệ lại bỏ đói sư phụ sao!
Xuống! Hắn trầm giọng mà nói, muốn tiến lên ôm người xuống.
Nhưng Như Ý né! Còn dùng một vò rượu tách hai người bọn họ ra.
Ngọc Hoa trợn mắt:
Trời đã lạnh, ngồi chỗ này cũng không sợ gió thổi!
Nữ tử bật cười:
Sư phụ ngươi quên là ta đã tốt hơn sao? Hiện tại người cần được chăm sóc là ngươi nha!
Hắn suýt chút nữa là cắn đầu lưỡi mình, một hồi lâu, vừa giận nói:
Trời đã lạnh, ngồi chỗ này cũng không sợ gió thổi vi sư! ! .