Không biết hai người bọn họ lăn qua lăn lại ở phía dưới thế nào, sao sư phụ ngươi mệt mỏi thành như vậy!
Ai yêu ngươi không biết rồi! Sư tỷ rất hung hãn! Nếu Sư phụ không dùng chút hơi sức, làm sao kềm chế được nàng.
Kềm chế được thì thế nào, đến cuối cùng còn không phải là bị tỷ ta chuyển qua thế công sao.
( Bé gái nói: . . . . . . Hộc máu! ! Hai người các ngươi rốt cuộc là đang nói cái gì a! A a a a a! ! . . . . . . )
. . . . . .
Chiều nay, Thiện Tâm, Tiêu Thước, ngay cả Lâm Mộng Hinh cũng bị Như Ý đuổi ra khỏi Trúc viện , cũng cho biết chưa được nàng cho phép không cho phép trở lại.
Trở về đến gần cũng không được, nhất định phải giữ vững 50 bước ở ngoài, bằng không nàng nhất định sẽ ném người đến gần xuống biển.
Ba người kia hết sức chấp nhận!
Đặc biệt là Thiện Tâm cùng Tiêu Thước, càng không ngừng khuyên Lâm Mộng Hinh:
Ngươi cũng không nên cho là sư tỷ ta đang nói đùa! Bây giờ nàng khôi phục công lực, đó cũng không phải là chuyện đùa giỡn!
Không sai không sai! Mặc dù Tỷ ta có thể hơi tốt hơn một chút xíu với Ngọc Hoa công tử bạo ngược, nhưng mà không tốt lắm đâu! Ngọc Hoa công tử thì đánh người hủy vật, tỷ ta chỉ đánh chứ không hủy vật! Cho nên ngươi xem, trên thực tế không có sự khác biệt quá lớn!
Lúc đó, ba người đang ngồi ở trên bờ cát, vây quanh một đống lửa, trên đống lửa, Như Ý còn hảo tâm bắt mấy con gà rừng để lên nướng, coi như là an ủi tâm linh nho nhỏ bị thương của bọn họ,.
Nghe hai đứa bé tranh nhau nói, Lâm Mộng Hinh không khỏi cười ngọt ngào.
Mặc dù lời bọn họ nghe giống như là đang nói Khanh Như Ý lợi hại, không phân rõ phải trái như thế nào.
Nhưng trong giọng nói hai đứa bélại khó nén kính ý cùng tình yêu đối với nữ tử kia.
Xác thực, đó là một nữ tử rất đáng yêu!
Mặc dù nàng không thấy được Như Ý hình dạng thế nào, bằng việc tiếp xúc ngày thường, cũng có thể cảm thấy đối phương thẳng thắng và rộng rãi.