Ngọc Hoa xoay người, lại cúi đầu nhìn chân của nàng đứng trên mặt đất, lại muốn sẽ ôm người trong ngực giẫm ở trên chân mình.
Như Ý không có cự tuyệt, nhẹ đạp lên, liền có hơi ấm từ bàn chân tràn ra.
Nhưng y phục Ngọc Hoa bị nàng kéo mở, hai người dán lên như vậy, tình cảnh này cho dù ai nhìn cũng sẽ không có ý tưởng thứ hai.
Gương mặt Như Ý cũng phiếm hồng, muốn tránh xuống, rồi lại không có nơi có thể trốn.
Thử mấy lần, liền dứt khoát buông tha. Ngược lại giơ tay lên ôm lên trên cổ của Ngọc Hoa, cứ như vậy treo ở trên người hắn.
Thật ra thì có một số việc, vẫn là không biết thì tốt hơn. Bên tai có âm thanh truyền đến, thanh thanh đạm đạm, một cái chớp mắt, lại dung hợp cùng dung mạo Ngọc Hoa.
Trong lòng Như Ý thầm nói, đây thật là một kỳ tích.
Lời nói của Ngọc Hoa vẫn còn đang tiếp tục:
Không biết, có thể lưu lại ấn tượng tốt. Biết rõ, sợ là tiêu tan toàn bộ. Chấp niệm thành thù, đến lúc đó, ngươi lại không buông ra rồi.
Như Ý liền giật mình, tiếp theo mở miệng, cũng là hỏi hắn:
Sư phụ có phải ngươi biết cái gì hay không?
Ngọc Hoa cảm thán, lại lắc đầu:
Biết một chút, nhưng không nhiều lắm, cho nên cũng không thể kể rõ ràng cho ngươi. Muốn một cái lý do, vậy thì đi hỏi đi! Hỏi hắn một chút vì sao ban đầu nhẫn tâm đẩy ngươi ra, hỏi một chút giữa Cung gia cùng Tiêu gia còn có hắn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Có một số việc cũng là ý trời, vốn là kiếp này dây dưa cùng ngươi, tuy ta cố ý kéo ngươi qua một bên, nhưng ngươi lại bổ nhào trở về. Dưỡng thương cho tốt, qua mấy tháng ta truyền nội lực cho ngươi, sau đó. . . . . . thì ra đảo đi!
. . . . . .
Đêm đó, Như Ý bị Ngọc Hoa ôm trở về căn phòng của mình. Cũng bởi vì nàng không có mang giày.
Sau khi trở về nàng vẫn suy nghĩ, rõ ràng mình đi hưng sư vấn tội, rõ ràng chính là muốn dạy dỗ hắn không nên uống chuyển an tán, rõ ràng chính là muốn nói cho hắn về sau không được uống, nàng không cần nội lực của hắn .
Nhưng càng về sau, cũng không thế nào, lại là hắn giáo dục nàng! .