Ngọc Hoa nhìn chằm chằm nha đầu nằm sấp trên người mình ăn vạ, vừa đưa tay khẽ xoa dưới cái ót nàng bị thương, giọng mang thương tiếc vừa nói:
Đồ nhi ngươi yên tâm, vi sư chắc là sẽ không tùy tiện dạy đa͙σ lý tạo người cho người khác. Chỉ là nếu như ái đồ ngươi muốn học, vi sư cũng sẽ không giấu giếm. Ừ, nếu không hiện tại liền kể cho ngươi?
Hắn nói chuyện thì một đôi tay vẫn không còn đàng hoàng, một lát giày vò ở sau lưng Như Ý, một hồi lại đang giày vò trên cổ Như Ý. . . . . . (JQ đầy rẫy)
Giày vò đến lúc Như Ý thật không nằm nổi nữa, lúc này mới chủ động ngồi dậy. Cũng không để ý nàng đã ngủ ba ngày ba đêm, y phục trên người có phải có chút tán loạn hay không, trực tiếp nhảy đến trên đất, đồng thời mở miệng:
Đi thôi! Chúng ta đi đến băng thất đi!
Nàng thề, trên thực tế mình muốn biểu đạt lời ngầm là: đi băng thất đóng băng nhiệt tình của sư phụ ngươi lúc mới vừa tỉnh ngủ đi!
Nhưng không ngờ, đồng thời lúc nàng nhảy xuống giường, lúc nàng nói ra câu nói kia, Ngọc Hoa cũng mở miệng, nói:
Vi sư cảm thấy băng thất rất dễ gặp nạn, về sau không đi được, ta đổi qua ngâm dược.
Cái gì?
Nữ tử sững sờ ở trên đất đưa lưng về phía Ngọc Hoa trừng mắt nhìn, có chút không tin lỗ tai của chính mình.
Nàng mới vừa nghe được cái gì? Giống như có người nói về sau không cần lại đi băng thất đáng chết đó rồi.
Không đợi nàng xoay đầu lại chứng thực, đột nhiên bị người ôm eo từ phía sau, sau đó sẽ ném về trên giường.
Một nháy mắt hai chân bay lên không, nàng không hề như nữ tử khác kinh sợ thét chói tai, mà là ừng ực nuốt nước miếng một cái, sau đó tự nhủ:
Ừ, mới vừa rồi ta mộng du ! Ta còn chưa có tỉnh ngủ, ta cũng không nói cái gì!
Ngã đầu ngủ tiếp!
Ngọc Hoa cười khẽ, có lòng trêu chọc nàng một chút nữa, nhưng lại nhìn quả thật Như Ý rất buồn ngủ đầu hơi dính gối liền ngủ mất, lại không đành lòng.
Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng ném cái chân nàng trên người mình xuống, sau đó sẽ kéo cái áo xốc xếch, duỗi thẳng gối đầu ra, lại mở cánh tay Như Ý trên eo hắn ra.