Lại nhìn Như Ý ! Nàng đã ngọ ngậy, không biết từ lúc nào đã ở trong ngực Ngọc Hoa, đang nhắm mắt lại, vẻ mặt háo sắc chảy nước miếng ở chỗ này.
Cái này cũng chưa tính, mấu chốt là một cái chân của nàng khoác lên trên người của Ngọc Hoa, còn cố tình là. . . . . nửa người dưới!
Còn có cực kỳ chủ yếu. . . . . . lão tỷ hắn mặc quần áo này. . . . . . Mặc quần áo này. . . . . . Tại sao có thể lỏng lẻo sắp không thể che kín thân thể nữa?
A a a a a! Đây là tình huống gì?
Tiêu Thước hoàn toàn ngây người, toàn toàn sững sờ, ngay cả Thiện Tâm vọt vào cũng chưa từng ý thức được.
Cứ như vậy nhìn thẳng vào hai người trên giường nhỏ, vẻ mặt của Ngọc Hoa lộ rõ ràng Ngươi quấy rầy chuyện tốt của ta hai mắt nhìn nhau, lần đầu tiên Tiêu Thước cảm thấy, ngôn ngữ biểu đạt của mình thật nghèo túng.
Nhưng rõ ràng Thiện Tâm trấn định hơn so với hắn, chỉ nhìn sư phụ cùng sư tỷ một cái, sau đó lập tức kéo cánh tay Tiêu Thước đi ngay:
Đi! Chúng ta đi ra ngoài! Mộng Hinh cô nương nấu cháo, chúng ta ăn điểm tâm đi.
Tiêu Thước bất động, cố chấp nhìn hai người trên giường, thật lâu mới bật ra một câu, cũng là hỏi Thiện Tâm ——
Hai người bọn họ đang làm gì?
Thiện Tâm không hề nghĩ ngợi, mở miệng đáp:
Luyện công! (ôi chết cười với Thiện Tâm muội muội =)))
Tiêu Thước không tin:
Luyện công có thể luyện đến trên giường?
Thiện Tâm giải thích:
Thân thể sư tỷ không tốt, trên giường ấm hơn.
Tiêu Thước lại chất vấn:
Cho dù muốn ở trên giường, quần áo hai người phải xốc xếch ôm nhau vậy sao? Phải dùng tới. . . . . . Phải dùng tới. . . . . . Dậm chân một cái, giống như là quyết định—— Phải dùng tới ôm eo ôm bắp đùi sao?
Thiện Tâm vẫn bình tĩnh giải đáp:
Đây không tính là cái gì! Nghe nói có một bản tâm kinh nam nữ song tu, hơn nữa toàn bộ y phục trên người phải cởi hết. Cho nên, đây không tính là cái gì, thật không coi vào đâu!
Tiêu Thước vò đầu, thật sự là như vầy phải không? Tại sao hắn nhìn không giống vậy? Hơn nữa mới vừa nghe động tĩnh trong phòng, rõ ràng chính là lão tỷ nhà mình tỉnh! .