Tám năm nàng cũng chỉ có một bộ y phục có thể che kín thân thể, là nam trang hay là nữ trang, nàng đã không có lựa chọn.
Chỉ là hôm nay đã rách đến không thể chịu nổi bất kỳ lôi kéo nào nữa, Như Ý không dám tưởng tượng khi nàng không vật che kín thân thể thì sống được như thế nào.
Chẳng lẽ thật muốn học dã nhân, bện cành cây lá cây làm quần áo sao?
Trong lúc nhất thời chán nản lại nổi lên, động tác cũng liền nặng nề một chút.
Nam tử kia Khàn một tiếng hít một hơi khí lạnh, thế này nàng mới ý thức được, mình làm đau người ta.
Thật xin lỗi. Nàng dừng một chút, lại nói: Đã lâu mới băng bó, tay có chút cứng nhắc. Nhóm người kia đã bị ta dẫn đi, nơi này là rừng rậm Mê Tung, một khi bọn họ xông vào, không có đường có thể đi ra. Coi như muốn trở lại chỗ này, cũng là hy vọng xa vời. Cho nên hãy yên tâm, bây giờ ngươi rất an toàn.
Đang nói chuyện, lại xé một mảnh vải từ áo khoác hắn xuống, thoa thảo dược lên vết thương rồi quấn lại.
Nam tử muốn nói cám ơn, nhưng lời đến khóe miệng, hình như nhớ tới mình đã nói hai lần, lại nuốt xuống.
Như Ý cũng không để ý, tiện tay lại bắt đầu xem những vết thương khác trên người hắn.
Nam tử mặc áo tím tựa như rất hưởng thụ, dứt khoát dựa vào cây khô một chút, sau đó mở hai cánh tay ra, cứ mặc cho nàng loay hoay.
Đây là cái gì? Rốt cuộc cảm thấy không khí có chút xấu hổ, Như Ý dứt khoát chỉ chỉ cái hộp mình cầm về hỏi hắn: Rất quan trọng sao? Vì nó ngay cả mạng cũng không cần!
Người nọ gật đầu, lần này lại không nói cám ơn, mà là đổi câu mới mẻ ——
Không phải rất quan trọng, là cực kỳ quan trọng!
Vậy tại sao còn đưa cho ta? Nàng giật mình lại không hiểu, Ngươi có biết ta là người tốt là người xấu? Ngộ nhỡ ta lấy đồ này chạy mất cũng không trở về nữa, hoặc ta là đồng đảng nhóm người ki vậy làm sao bây giờ?
Lúc này nàng mới tám tuổi, mặc dù một thân dơ bẩn không chịu nổi, nhưng bộ dạng cặp mắt trợn tròn vẫn rất đẹp mắt.