Thấy có người thương vong, lập tức liền có hàng loạt tướng sĩ cùng nhau vây quanh.
Trên tay mỗi người một cây cung, đầu mũi tên chỉ thẳng hướng ba người Như Ý.
Không đi nữa chính là ngươi muốn chết! Mị Nguyệt cắn răng, hung hăng nặn ra một câu như vậy.
Rồi sau đó đột nhiên kéo lấy cánh tay Chấp Kiếm, bắt lấy hắn bay lên không, chạy thẳng ở ngoài Cung Viện liền bay vút đi ra ngoài.
Chấp Kiếm vẫn liếc nhìn lại hướng Như Ý bên này, thấy một tay giữ nữ tử cứu ra từ trong lửa, sau đó theo sát mình và Mị Nguyệt chạy trối chết thì lúc này mới yên lòng lại.
Xách theo một người chạy trốn, đối với Như Ý mà nói không coi vào đâu, huống chi Lâm Mộng Hinh vốn cũng không nặng.
Chỉ là những tên dài đồng thời bắn qua kia hết sức ghét, để cho nàng vừa cố chạy lại cố ôm người hôn mê, còn phải chú ý theo sát Mị Nguyệt cùng Chấp Kiếm đằng trước, cái này có chút vội vàng lẩm bẩm.
Chỉ là cũng thân hình may nàng nhẹ nhàng linh hoạt, năng lực lại cực mạnh, mặc dù sau lưng tên dày như mưa, lại không có một mũi tên có thể bắn trúng nang.
Nhưng đồng nhất nhanh chóng lẩn tránh, tất phải ảnh hưởng tốc độ.
Hơn nữa vào lúc không phải lấy dải lăng ngăn cản những mũi tên kia bắn về phía Chấp Kiếm cùng Mị Nguyệt, đến lúc thân hình nàng thoát khỏi phạm vi đó thì ngẩng đầu lên lần nữa, nhưng nơi nào còn nhìn thấy bóng dáng hai người kia.
Như Ý khí phách suy nghĩ muốn được mắng chửi người, nhìn phía dưới một khu vườn hô một cái liền rơi xuống đất.
Lâm Mộng Hinh còn bất tỉnh, Như Ý nhìn nữ tử tám năm trước liền theo mình tìm chết tìm sống, đột nhiên cảm thấy, hôm nay trận hỏa hoạn này là do nàng ta phóng.
Loại người có tiền án tự sát này luôn là làm cho người ta không thể hoàn toàn yên tâm!
Nên làm cái gì bây giờ? Nhẹ nhàng dậm chân, trong lòng phiền muộn nhưng vẫn không cách nào hóa giải.
Thật vất vả thấy hai cố nhân, cứ như vậy để cho mình đánh mất, trực giác khiến nàng bắt đầu hoài nghi mình nếu không phải khinh công kém đi chính là thị lực giảm xuống.
Làm sao lại có thể để cho hai người sống sờ sờ ngay trước mắt biến mất đi! .