Cho đến khi thân bản đến có thể đánh nhau cùng sư phụ đến ngày thứ ba mới bại trận thì Đảo chủ Ngọc Hoa công tử mới gật đầu, lạnh nhạt nói: Như Ý, đi đi! Dõi mắt khắp giang hồ, có thể tiếp ngươi ba chiêu không quá mười. Người có thể xứng trở thành đối thủ với ngươi, chỉ có ba người! Vả lại một trong đó, là ta.
Cứ như vậy nàng học thành tài trở về, trước tiên chạy vội tới dưới chân Thiên Ngọc Sơn.
Sau đó bỏ ngựa, nhảy lên, nhiều năm trước tuyệt đối không có khả năng, hôm nay làm cũng hết sức nhẹ nhõm.
Vốn tưởng rằng sau khi lên núi sẽ cho rất nhiều người một trận kinh hỉ, thậm chí nàng nghĩ gặp lại Mị Nguyệt nhất định phải lôi kéo nàng ở đỉnh núi thử can đảm một chút.
Nhưng không nghĩ, đỉnh núi kia. . . . . . Cũng không người.
Cho tới bây giờ Như Ý cũng nghĩ không thông, Thiên sơn đã từng phồn hoa một thời, làm sao có thể tiêu điều như vậy, làm sao có thể ngay cả một bóng người cũng không thấy.
Một đường tìm Thiên vũ các, tấm biển cửa viện vẫn còn, bên trong sân cũng đọng đầy tuyết, vừa bước lên, không tới đầu gối.
Hiển nhiên là không ai quét dọn, nàng ở bên trong mười ngày, ngày thứ mười một xuống núi, từ đó về sau không có đi lên.
Đã từng là Đào Nhiên Cư, nam nhân đã từng xuất hiện trong sinh mệnh nàng, cứ biến mất như vậy, tám năm, nàng tìm không thấy.
Ngươi đừng giả bộ ngu. âm thanh Như Ý lại nổi lên, Ta còn chờ ngươi đáp lời. Năm đó Chấp Kiếm tìm tới ngươi cũng không hề kiêng dè người khác, vì vậy tin tức này rất nhanh truyền khắp giang hồ. Ta vốn cũng không coi là quan trọng, nếu hắn không tránh người, đã nói lên rằng chuyện kia cũng không phải là chuyện lớn gì. Nhưng hôm nay nếu gặp được, ta thuận miệng hỏi một chút.
A, chuyện này. . . . . . Cái này. . . . . . Người nọ ô ô a a, đối với câu hỏi của Như Ý giống như khó trả lời.
Tiêu Thước bên cạnh mặc kệ, trừng mắt, lớn tiếng nói:
Ta nói ngươi có biết tốt xấu hay không? Tỷ tỷ ta cứu ngươi...ngươi cũng không nói thực cho biết, thật không phải nam nhân! .