Nàng bước hai bước tiến lên, người ngồi xổm xuống. Môi mỏng khéo léo khẽ mở, nhẹ nhàng nói ra một câu.
Nàng nói ——
Mọi người có điều không biết, thật ra thì Tiêu gia còn có một nữ nhi, mười sáu năm trước mất tích, tám năm trước tìm được. Đó chính là ta! Ta theo họ mẹ, cho nên lấy họ Khanh, tên Như Ý!
Người nọ tỉnh ngộ, thở dài một tiếng, chỉ nói người tính không bằng trời tính, nhân quả tương báo, đây chính là kết cục tàn sát toàn gia môn.
Một hồi lâu, nhắm mắt.
Một nam nhân khác còn tồn tại lại đột nhiên mở miệng, nói:
Vì sao nữ hiệp không hỏi người chỉ điểm hắn là ai? Chuyện của Tiêu gia lục quốc giang hồ đều biết, hắn cũng có nghe thấy, ngay vào lúc này nói giải thích của mình: Đằng sau chuyện của Tiêu gia nhất định có một thế lực cường đại, sao nữ hiệp không lưu hắn để hỏi cho ra nhẽ?
Tiêu Thước cũng gật đầu theo, bày tỏ mình cũng nghĩ như vậy.
Nhưng nữ tử áo tím cũng là cười khẽ một tiếng, nhìn người đã chết, lúc này mới nói:
Có thể hỏi được sao? Xông tới tiền tuyến giết địch chính là vật hy sinh, bọn họ chẳng qua là hoàn thành nhiệm vụ giết người, về phần người chân chính ban bố nhiệm vụ, thì bọn họ không có tư cách để biết.
Dứt lời, vẻ đau thương trong mắt không giấu chút nào tràn ra ngoài.
Khanh Như Ý, không sai, đây là Khanh Như Ý.
Cũng không phải là ŧıểυ thư Tiêu gia, mà là người trong giang hồ nghe tin đã sợ mất mật nhưng cũng mong đợi thấy truyền kỳ nữ hiệp vang danh.
Tám năm sinh sống tại Tiêu gia, nửa năm trước trong biến cố cả nhà bị diệt.
Lúc ấy nàng đang du tẩu giữa hai nước Tề, Triệu, đợi tin tức truyền tới trong chốn giang hồ đã bảy ngày trôi qua.
Như Ý ra roi thúc ngựa chạy về Tiêu phủ, nghênh đón nàng, cũng chỉ là một mảnh tiêu hồ phế tích.
Ngày xưa Tiêu gia phú giáp một phương đã bị thiêu thành tro bụi trong hỏa hoạn, khu nhà hào phú thành tro, vàng bạc bị cướp sạch, ngay cả trân thuốc cũng đều bị lấy hết sạch.
Nàng đến, quan phủ đã sớm liệt phế tích Tiêu gia là cấm địa, sau đó những quan viên kia mới xuất hiện làm như thật thay nhau đi vào tìm kiếm.