Cho dù mục tiêu ở đâu đi chăng nữa, cho dù là Diêm vương lão tử, cuối cùng cũng bị tinh cung răng ngà của nàng bắn thủng cổ họng.
Dĩ nhiên, đáng sợ hơn, mặc dù có thể đoán được người hạ thủ là Khanh Như Ý, hoàn toàn không thể sử dụng binh khí gì để chống đỡ.
Nói cách khác, mọi người có thể nhìn thấy, chỉ là một miếng hoặc mấy đầu tên ngắn, cho tới bây giờ cũng không còn thấy qua cung tên.
Nàng có thể đang ở bên cạnh ngươi, nhưng ngươi không thấy được. Cũng có khả năng ở mấy dặm bên ngoài, chỉ có một mũi tên bay qua đánh chết.
Loại kẻ địch này đáng sợ nhất!
Mà nay, chu dù lài ai đến đây, nữ tử đang ở trước mặt cũng nhất định là Khanh Như Ý trong truyền thuyết kia, tám người giang hồ mới vừa còn sát khí mười phần lại không khỏi lo lắng.
Mấy người nhìn lẫn nhau, có chút này không biết nên nói như thế nào.
Lúng túng một hồi lâu, cũng là nữ tử mặc áo tím kia mở miệng, âm thanh như nhỏ nhẹ, lại rõ ràng lọt vào tai, tuyệt không cho phép ngươi kháng cự nửa phần ——
Thương lượng với các ngươi, người này, ta muốn rồi ! Nói xong, cây cung màu trắng đã đặt trên vai nam nhân trung niên, đổi lấy đối phương nhe răng nhếch miệng.
Lúc cây cung chạm đến vết thương, hắn đau muốn chết, nhưng lại không tiện kêu thành tiếng.
Dù sao tình thế bây giờ đối với mình có lợi, nữ tử này tới cứu hắn .
Tuy nói cũng không quen biết, nhưng nghe được Khanh Như Ý rất có phong thái, giết người vô số cũng cứu người vô số, ở trong lòng bắt đầu đánh cuộc lần này nàng là tới cứu người.
Nhưng đối phương tám người kia liền trợn tròn mắt, mục tiêu đang ở trước mắt, vốn có thể một kiếm giết chết, không ngờ nửa đường nhảy ra Ngọc Diện La Sát này, này, Sao có thể để người này chạy được?
Mọi người đầu đổ mồ hôi lạnh, giết? Khanh Như Ý muốn người, vẫn có thể giết được sao?
Nhưng nếu là cứ trở về như vậy, cũng không có cách nào giao phó cùng chủ tử.