Dù sao không đi được, thật sự nàng cần Tiêu gia chăm sóc.
Cũng may mới chỉ tám tuổi, cuộc đời của nàng, còn có nhiều thời gian có thể dùng để phung phí và chờ đợi.
Một ngày nào đó nàng sẽ khỏe mạnh, đợi đến lúc nàng có thể giương cánh bay lượn, Khanh Như Ý sẽ không phải phụ thuộc người khác.
Tất cả mọi chuyện, người khác có thể, nàng cũng có thể!
. . . . . .
Nay ngày đông tuyết đã qua lâu, cũng không biết là có phải là vì phối hợp tâm tư một nữ hài tám tuổi kia không, rõ ràng là gió thổi hướng Bắc, những bông tuyết kia lại bay ngổn ngang, không hề có một chút quy tắc nào.
Mạnh Tử Ca ở lại Tiêu phủ hai ngày, cuối cùng lúc trời còn chưa sáng im hơi lặng tiếng rời đi.
Vẫn là chiếc xe ngựa lúc tới, vẫn là mười tên hộ vệ áo đen, nhưng trong xe ngựa, lại thiếu một nữ hài tám tuổi, đồng nhất cả người đi đường, cũng ít đi mấy phần cười nói.
Tiêu phủ không người đưa, chỉ Tiêu lão gia ở trong sân dập đầu một cái về phía cửa.
Trước khi đi Mạnh Tử Ca nhìn một hồi về chỗ của Như Ý, một hồi lâu, nhưng tay vẫn phất phất lên xe ngựa đạp tuyết đi.
Hẻm nhỏ thật dài, không đợi đoàn người cua đến trên đường, cửa phủ bên kia cũng đã không thấy được tung tích.
Chỉ nghe có được trận trận tiếng vó ngựa xa dần, trên mặt tuyết lưu lại dấu bánh xe cũng dần dần nhạt, chỉ chốc lát sau bị tầng tầng tuyết che phủ, che giấu tất cả dấu vết.
. . . . . .
Tôn chủ. Xe ngựa chợt dừng lại, người đánh xe quay đầu lại, đầu hướng về phía trong mành xe nói: Cô nương. . . . . . Cô nương ở bên ngoài.
Mạnh Tử Ca khẽ nhắm mắt, tiếp theo một tiếng thở dài.
Rốt cuộc vẫn là không có tránh thoát, sở dĩ hắn ra cửa sớm như vậy, chính là quyết định trốn tránh không gặp. Lại không nghĩ rằng. . . . . . Vẫn là không có tránh được.
Màn xe khẽ mở, nam nhân áo bào tím khom người ra, lại nhảy xuống xe.
Trên đầu nữ hài chờ ở đầu ngõ đã phủ một tầng tuyết thật dầy.
Mi tâm Mạnh Tử Ca khẽ nhíu, sau đó mau chóng tiến lên hai bước, đưa tay phủi trên đầu nàng