Tam phu nhân than thở khóc lóc, giải thích từng chữ liên quan đến quan hệ huyết thống.
Nương sinh hạ ngươi lúc giữa hè, trong phòng quá nóng, vì vậy cửa sổ cũng mở ra, lúc này mới cho tặc nhân cơ hội lợi dụng. Nghĩ đến, những người đó có thù oán với phụ thân ngươi, lúc này mới bế ngươi đi.
Như Ý nghĩ, nếu như nàng là một cô nhi bình thường, phải thật vui mừng vì có một gia đình như vậy nhận, từ đó có cha thương mẹ yêu, còn có tiền tài cả đời dùng không hết.
Vậy mà, nàng không thể.
Nàng nhớ rõ tám năm trước vào ngày ùa đông đó, nàng tỉnh lại trong vũng máu mà ở đó có nhóm người bị chém giết.
Bấy giờ có một phụ nhân bộ dáng mấy phần tương tự với nàng, che chở ôm thật nàng chặc.
Người phụ nhân trước mặt vì muốn nhận nàng lại nói là giữa mùa hè, hiển nhiên bởi vì nàng vốn không thể nhớ minh ra đời như thế nào, trẻ sơ sinh vốn không có trí nhớ lớn lên.
Như Ý cúi đầu, hình như đã hiểu ra cái gì, hình như cái gì cũng không hiểu.
Ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa viện một bóng dáng màu tím thoáng qua thì khóe môi nâng lên một nụ cười khổ bất đắc dĩ.
Cần gì chứ!
Muốn buông tha cứ việc nói thẳng, cần gì phải phí lực vì nàng an bài một nhà phú túc mỹ mãn như vậy. . . . . .
Tuy từng có cam kết, mặc dù cam kết này nặng như nghìn vàng.
Nhưng hắn muốn buông tay, nàng có thể nói gì?
Ta biết rồi. Như Ý nhàn nhạt ra tiếng, Phụ thân, mẫu thân, còn có những thân thích này, sau này các ngươi chậm rãi giới thiệu cho ta đi! Ta. . . . . . đói bụng.
Tựa như không ngờ nàng dễ dàng tin như vậy, thật ra thì một nhà Tiêu thị còn chuẩn bị giải thích rất rất nhiều, thậm chí Tam phu nhân còn nghĩ nếu nàng không tin, mình có thể ngồi phịch khóc ở tại chỗ.
Nhưng nàng cứ tin như vậy!
Không có một chút giãy giụa, cũng không có một chút chất vấn.
Yên lặng, đón nhận một thân phận mới, cuộc đời mới.
Chỉ là, nàng cũng không vui mừng, một hài tử mới tám tuổi, khi tìm thấy cha nương, không phải nên ôm người thân mà khóc sao? .