Từ ngày hôm đó, trên đỉnh Thiên Ngọc Sơn người người cũng biết, ŧıểυ cô nương tại Thiên Vũ các bắt đầu luyện bắn tên rồi !
Thật ra thì rất nhiều người đến xem, nàng căn bản không cần luyện.
Chỉ cần độ chính xác của việc bắn tên đã để Tứ Đại Trưởng Lão có chút thán phục, luyện nữa, có thể luyện đến đâu?
Nhưng Như Ý vẫn kiên trì, hoặc là nói, thật ra thì nàng không phải đang luyện tập bắn tên, nàng chỉ là kéo căng dây cung rồi buông tay trong nháy mắt để đi tìm cảm giác quen thuộc đã lâu.
. . . . . .
Kiếp trước dùng súng bắn tỉa, bắt buộc cô pải có độ chính xác cao, cũng có được thiên phú.
Như Ý chỉ luyện bộ cung tên này ba ngày, đã xuất thần nhập hóa.
Mị Nguyệt lại nói:
Ngươi bằng bản lãnh này, khắp thiên hạ không địch thủ!
Mà Như Ý lại lắc đầu, nàng nói:
Vẫn chưa được! Hơi sức của ta quá nhỏ, bằng không có thể bắn ra xa hơn!
. . . . . . Ở đỉnh Thiên Ngọc Sơn đầy một tháng, một ngày kia, ánh nắng chói mắt quang đãng.
Trước sơn môn, Tứ Trưởng Lão đứng song song, ở phía trước, Mạnh Tử Ca dắt Như Ý.
Nhất định phải xuống núi sao? Nữ hài khẽ kéo bỗng chốc tay nhỏ bé bị hắn cầm, nhẹ giọng nói: Thật ra thì ngươi có thể phái người đi Tiêu gia gì đó đem mua thuốc là được, ta ở đây cũng có thể sống tốt.
Nam tử mặc áo tím lắc đầu:
Không được!
Thật không được?
Thật!
Như Ý buông tha, chỉ đành phải để mấy vị kia đưa tiễn. . . . . . Ách, là trưởng lão tiễn Tôn chủ bọn họ, phất tay nói hẹn gặp lại.
Mị Nguyệt không bỏ được, đi tới bên người nàng nhỏ giọng nói:
Nha đầu chết tiệt kia, nếu như lăn lộn ở bên ngoài không nổi, hãy trở lại!
Như Ý nháy mắt mấy cái, đột nhiên kéo lỗ tai của nàng, cũng nhỏ giọng nói:
Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ trở về! Chỉ là ngươi cũng không thể quá kinh sợ, thích nam nhân phải nhanh xuống tay!
. . . . . .
Chuyến đi này, còn có mười tên hộ vệ áo đen đi theo.
Mạnh Tử Ca cõng nàng xuống núi, vẫn là vách đá dựng đứng như vậy .
Chỉ là Như Ý không hề khép chặt mắt nữa, mà là rất hưởng thụ xem mình xẹt qua đám mây hạ xuống.
Mặc dù có thể như vậy, nàng hiểu, đó là tin tưởng!