Một tiếng rú cao hơn một tiếng, nửa khắc sau, từ bốn phương tám hướng cánh đồng tuyết đều có bóng dáng màu trắng vội vã mà đến.
Chỉ trong chốc lát, ở trước mặt nàng đã hiện lên sau con Bạch Lang đứng thành hình quạt.
12 lục quang sâu kín từ trong mắt đám sói bắn ra, đều không nhìn hướng khác, đều là hướng về phía nàng.
Khanh Như Ý tuyệt vọng nhắm mắt lại, đời này nàng đã từng nghĩ tới vô số kiểu chết. Sát thủ nhà nghề, đầu đeo ở trên dây lưng quần, tùy thời đều có thể dâng mạng.
Nàng cũng không sợ cái chết, lấy tiền giết người, nghề nghiệp như vậy sớm đã tích tụ quá nhiều oán khí cho nàng.
Làm bậy sẽ phải trả lại đấy! đối với nàng mà nói, lúc nào cái chết cũng có thể xảy ra.
Nhưng như thế này, nàng chưa bao giờ nghĩ tới lúc ý thức cực độ thanh tỉnh bị một đám sói ăn tươi sống hết!
Thậm chí nàng có thể nhìn thân thể biến mất từng chút xíu, thậm chí có thể nhìn đến quá trình một cái tay, một cái chân bị đám sói kia ngậm lên miệng, sau đó nhai, nuốt xuống. . . . . .
Trận ghê tởm từ đáy lòng đánh tới, có một loại sợ hãi chưa bao giờ có ở trong dạ dày nàng cuộn trào mạn mẽ, nàng muốn ói!
Con sói dẫn đầu một mực liếʍ mặt nàng đi tới, đợi đến khi đứng trước người thì mắt Khanh Như Ý đóng chặt rốt cuộc vẫn mở mắt ra.
Nàng không có cách nào nhắm mắt chờ chết, huống chi là trong một không khí quỷ dị.
Vốn tưởng rằng, đám sói đến có nghĩa là kết thúc sinh mạng .
Vốn tưởng rằng, những thi thể bên cạnh bị tàn phá không chịu nổi chính là kết quả mình sẽ phải gặp phải.
Vốn tưởng rằng, cuối cùng rồi mình sẽ giống bọn họ, trở thành thức ăn trong miệng Bạch Lang.
Nhưng, nàng sai lầm rồi!
Khanh Như Ý chết cũng không ngờ, con bạch lạng mọi người đều sợ lại hạ thân xuống trước mặt nang, lấy lông cổ mình từng phát từng phát cọ mặt của nàng .
Gương mặt đã sớm đông cứng bị cọ xát dần dần khôi phục, ở trên mặt xanh trắng cũng nổi lên huyết sắc, trong nháy mắt, nàng không cảm giác được cái lạnh nữa.