Lúc nãy, con phố vốn người ngựa qua lại đông như nêm, bây giờ ai nấy đã trốn tịt trong nhà.
Ấy thế mà không biết cớ sao có một quày hàng vẫn chưa thâu dọn.
Quày hàng đó chỉ có một cái bàn, trên bàn có mật tấm kiếng Bát quái, một cây thước mun chứ còn thứ gì khác.
Tấm vải trải bàn có vẽ hai bức tranh, một bức là bộ mặt người, một bức vẽ hai bàn tay, mặt người râu năm chòm, trông rất cổ quái, có chú thích hơn 100 danh xưng của các bộ vị, bàn tay vẽ chỉ tay rất rõ, mỗi đường chỉ đều có tên. Trên bàn cắm một cây cờ, trên cây cờ phất phơ tấm vải trắng, trên vải trắng có chữ đen: " Bố y tướng"
Có một người ngồi cạnh bàn, dáng vẽ nhàn nhã, mặc trường bào bằng vải gai, khuôn mặt hệt như bức vẽ trên tấm vải.
Ai vừa nhìn cũng nhận ra người chủ quày hàng đó là một thầy tướng số giang hồ chuyên đóan việc rủi may.
Người đang nhờ ông coi tướng là một nhà sư mặt mày rầu rĩ.
Thầy coi tướng cầm bàn tay nhà sư, xem xét kỹ lưỡng, tựa như chẳng hề hay biết chuuyện xảy ra trên phố.
Đột nhiên Văn Cửu Cônng phát giác ra con phố vốn đã vắng tanh nhưng bỗng dưng lại xuất hiện thêm hai người.
Thù Ngũ Hoa cảm thấy quày hàng đó đã có từ trước nhưng không biết hai người này có mặt từ lúc này. Trương Hạnh Thủ cảm thấy hai người này và quày hàng đã tồn tại, nhưng chẳng hiểu sao cũng không lưu tâm, bây giờ mới để ý thì thấy họ chướng mắt quá.
Thầy tướng số và nhà sư chẳng hề hay biết gì.
Thầy tướng số vẫn ngắm nghía chỉ tay của nhà sư, nom dáng điệu ông ta tựa như đang vắt óc ngẫm nghĩ cho nước cờ tiếp theo chứ không phải đang xem tướng.
Chỉ nghe nhà sư hỏi:
- Lão nạp chỉ mong được chết, chả lẽ không chết được sao?
Thầy tướng số nói:
- Tất cả đề do số mệnh, con người chẳng làm gì khácđược, có cố cũng vô ích. Hai chân mày đắiu đều có đường phúc thọ, nhân trung sâu rộng, quyết không thể chết yểu.
Nhà sư vỗ bàn nói:
- Bộ mặt lão nạp khổ sở thế này, sợ gì không chết được!
Thầy tướng số nói:
- Đúng là đại sư có bộ mặt khổ sở thật, nên chắc chắn trải qua nhiều gian nan, có điều không chết được đâu, hơn nữa đại sư địa các đầy đặn, hai tai buông dài, chắc chắn là tướng trường thọ.
Nhà sư nổi cáu:
- Ta cứ chết để xem ngươi nói có đúng không!
Thầy tướng cười rằng:
- Sống chết đã định sẵn, cưỡng cầu làm chi?
Nhà sư đập bàn nói:
- Ta cứ chết cho ngưỡiem!
Lão đứng phắt dậy, bốc người lên không trung như con ó rồi cả thân người với cái đầu bóng loáng lao bổ vào vách tường như một trái đạn.
Biến cố ấy thật kinh người, thầy tướng chợt lạng người, chặn giữa nhà sư với bức tường.
Với đà lao bổi tới của nhà sư, thầy tướng chắc chắn sẽ vỡ bụng, Vãn Phi không khỏi buộc miệng la lên:
- Đừng!
"Bốp" một tiếng, cái đầu trọc lóc của nhà sư đã húc trúng bụng của thầy tướng.
Thầy tướng hóp bụng vào, ôm trọn cái đầu của nhà sư, rồi lại hít một hơi đẩy ra, hất nhà sư bay bổng lên không. Nhà sư nhẹ hàng hạ xuống đất mà đầu chẳng vỡ, bụng củng thầy tướng cũng chẳng hề hấn gì.
Chỉ thấy nhà sư mặt khổ nổi giận:
- Ngươi xem tướng chẳng đúng!
- Ồ!
Nhà sư nói:
- Nếu đúng, ngươi không cần phải ngăn cản, để xem lão nạp có chết được không!
Thầy tướng thở dài:
- Nhìn người tìm đến cái dhết mà không ngăn cản, thật là trái lẽ vậy!
Nhà sư mắng:
- Mặc kệ ngươi có lí hay vô lí, lão muốn chết, ngươi chớ cản đường!
Thầy tướng mỉm cười:
- Chỉ sợ tại hạ không ra tay, đại sư cũng không chết nổi đâu.
Nhà sư lại phóng vọt lên, vì phóng nhanh quá nên kêu "vù" một tiếng, đang trên không trung nhà sư quát lên:
- Chuyện của lão nạp, ngươi chớ xen vào!
Quả nhiên Thầy tướng chỉ chắp tay sau lưng đứng nhìn.
Chỉ nghe "ầm " một tiếng, nhà sưnhư một quái điểu khép cánh lao vào vách tường, gạch đá vỡ nát, cát bụi bay mù mịt, bức tường thủng một lỗ to tướng. Trong nhà vọng ra tiếng kêu hoảng.
Lát sau chỉ thấy nhà sư sờ đầu, bò ra, mồm lẩm bẩm:
- Quên mất tản công, không chết được, làm lại lần nữa.
Rồi toan phóng lên lần nữa.
Thầy tướng nói:
- Đại sư, vậy là ông không đúng rồi!
Nhà sư gãi đầu nói:
- Ta chết một lần không được, thì chết lần thứ hai, chết được hay không là việc của, việc quái gì đúng với chả sai.
Thầy tướng cười nói:
- Ông chết là việc của ông, nhưng cớ sao chỉ vì muốn chết mà làm sập tường nhà người ta, thế chẳng phải đã sai rồi sao?
Lúc này nhà sư mới vỡ lẽ ra, vỗ vỗ đầu, bên tai chỉ nghe tiếng trẻ nít khóc với tiếng dỗ dành dọa nạt của người lớn.
Thầy tướng thản nhiên nói:
- Đức Phật nói nhân quả tuần hoàn, đại sư tạo nghiệp, theo lẽ phải trả đấy!
Nhà sư toát mồ hôi ròng ròng, vái dài nói:
- Mong tiên sinh chỉ điểm!
Thầy cười mỉm cười:
- Đại sư đã phá bức tường này,vậy phải xây lại cho người ta!
Nhà sư nói:
- Xin hỏi tiên sinh, hôm nay lão nạp không chết được, vậy chừng nào lão nạp mới về Tây thiên?
Rồi lão quay vào trong lớn tiếng nói:
- Thí chủ bên trong đừng sợ, lãm nạp làm hư bức tường, chắc chắn sẽ sửa lại!!
Thầy tướng mỉm cười, an ủi:
- Đại sư có tướng phúc thọ, cớ gì phải cầu tử?
Nhà sư nói:
- Chính vì thế gian quá khổ, lão nạp phải chết thôi!
Thầy tướng lắc đầu cười:
- Được, để ta xem lại.
Hai người lại ngồi vào bàn xem chỉ tay.
Hai người này xuất hiện khiến Trương Hạnh Thủ, Thù Ngũ Hoa, Văn Cửu Công đều sửng sốt, bất giác nhớ đến hai nhân vật trên giang hồ, một người là Cầu Tử đại sư chùa lớn không nhận miếu nhỏ không tiếp, tự thâm ngộ thiền cơ, võ công cao thâm khó lường nhưng luôn quyết tìm cái chết; người kia là là nhân vật kiếm tiên dị nhân nhất lưu trong lời đồn của giang hồ.
Nhưng Trương Hạnh Thủ, Thù Ngũ Hoa, Văn Cửu Công chỉ nhớ có một nhân vật như thế, họ không cho rằng thầy tướng này là người đó, bởi vì họ không tin rằng thầy coi tướng lang thang trên giang hồ này lại là nhân vật ghê gớm tỏng lời đồn kia. Hơn nữa họ cũng chẳng tin quả thật lại có một nhân vật ghê gớm như thế trong lời đồn.
Lời đồn trong giang hồ đa phần là thêm mắm dặm muối, nhất là trong thời buổi tai họa liên miên, giặc cướp như rươi, dân tình khổ sở, tiểu nhân nắm quyền , lộng thần tác quát, những lời đồn đó càng lan nhanh.
Cho nên họ chỉ ngại Cầu Tử đại sư.
Nhìn thấy thân pháp phóng vọt lên rồi lao bổ xuống đúng là bất phàm, nếu đúng là Cầu Tử đại sư thì quả là nhân vật khó xơi đây.
Nhân vật như thế, ba người đều không muốn trêu vào.
Chonên Trương Hạnh Thủ hạ giọng nói nhanh:
- Bắt về, từ từ róc thịt!
Thù Ngũ Hoa lập tức ra tay.
Thù Ngũ Hoa không có ngón tay, cho nên y vung chưởng vỗ về phía Vãn Phi, chưởng này trông bình thường nhẹ nhàng, Vãn Phi rất lanh lẹ, tiếp ngay chưởng đó.
"Bốp" một tiếng, Vãn phi cũng chẳng thấy chưởng đó mạnh mẽ gì cả, chỉ khi tiếp chưởng rồi, Vãn Phi chợt thấy lòng bàn tay tê nhói, cảm giác đó dần dần lan khắp cánh tay, bả vai, vào đến buồng tim, hai chân cũng bủn rủn, ngực đau âm ỉ, chỉ muốn gục xuống.
Thầy tướng nói:
- Đó là Vô chỉ chưởng, ngươi không tiếp được đâu!
Trong lúc mê man, Vãn Phi nghe được câu nói, thều thào kêu:
- Tiều bối cứu mạng...
Thầy tướng vẫn xem chỉ tay cho nhà sư:
- Chỉ tay của ông rối loạn, chắc chắn tâm trạng rối bời, nhưng đường sinh mệnh và sức khoẻ lại sâu đậm, đứt gãy ở phần đầu, có đường chỉ hình vuông đóng khung lại, nối liền phần gốc của đường vận mệnh, cho nên gặp nguy nhưng không hiểm, gặp rủi hóa may, có quý nhân phò trợ, tuổi thọ lâu dài, chắc đó là do ông làm nhiều chuyện tốt.
Nhà sư nhăn nhó nói:
- Nhưng lão nạp chẳng thiết sống nữa.
Thầy tướng nói:
- Ông nên tích đức nhiều, bớt tạo nghiệp chướng, ngày chắc chắn sẽ sống những ngày tháng yên vui.
Rồi ông ta ra chiều suy nghĩ, nói:
- Cho nên khuyên người đời tha được thì cứ tha, nếu không thiện ác đáo đầu chung hữu báo...
Mấy câu đó rất nhẹ nhàng nhưng bọn Trương Hạnh Thủ đứng cádh xa cả trượng mà nghe rõ mồn một, ai nấy giật nảy mình như ăn một cái tát tai.
Thù Ngũ Hoa loé lên tia nhìn lạnh lẽo, dợm bước tới.
Trương Hạnh thủ nói:
- Cứ mặc hắn, hắn không gây với chúng ta, cứ bắt tên tiểu tử này về đã.
Văn Cửu Công cũng nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng vàng ệch:
- Được!
Rồi đưa quải trượng móc Vãn Phi đặt lên lưng lừa.
Thầy tướng chợt nói:
- Đại sư có biết tại sao khi đường sinh mệnh bị đứt, nếu được đường ngọc chặn bốn bên thì ngày sau sau dù gặp nguy cũng thành an không?
Nhà sư lắc đầu.
Thầy tướng lớn giọng nói:
- Đó là vì hành thiện nhiều, đường ngọc tân thường xuất hiện trong lòng bàn tay của người hay hành thiện. Làm lắm chuyện ác sẽ chuốc lấy cái chết!
Thù Ngũ Hoa nổi cáu la lớn:
- Tên thuật sĩ giang hồ kia, ngươi nói nói vớ vẩn gì đó?
Thầy tướng vẫn cắm cúi xem chỉ tay cho nhà sư:
- Ỷ mạnh cầu thắng, rốt cuộc cũng chẳng được trò trống gì. Có lòng thương người, gặp nguy sẽ được cứu.
Văn Cửu Công cười lạnh:
- Ta xem thử ngươi được ai cứu!
Trương Hạnh Thủ không muốn gây thêm chuyện, vội nói:
- Mặc hắn, đi thôi!
Văn Cửu Công chúm môi huýt sáo, con lừa què phóng nhanh, một nhiên một cây gậy tre thò ra móc Vãn Phi nâng lên.
Người đó móc rất nhanh, bọn Văn Cửu Công không kịp cản lại.
Người đó chính là thầy tướng.
Ông ta dùng cây gậy tre nhẹ nhàg, khéo léo móc Vãn Phi về bên cạnh mình.
Chỉ nghe ông ta cười hỏi:
- Thấy thế nào?
Vãn Phi nói:
- Ngực đau âm ỉ, tay chân bủn rủn.
Thầy tướng cười nhìn nhà sư.
Nhà sư nhăn nhó nói:
- Ngươi nói lòng vòng chẳng qua là muốn ta ép độc Vô chỉ chưởng ra cho hắn phải không?
Thầy tướng mỉm cười không đáp.
Nhà sư lắc lắc cái đầu, đặt một tay lên vai Vãn Phi, còn tay kia vẫn chìa trước mặt thầy tướng, nói:
- Ta làm nhiều chuyện tốt, thêm nhiều đường ngọc tân, ta sẽ không chết. Nhưng ta chỉ cầu tử chứ đâu cầu sinh?
Khi ông ta nói chuyện, Vãn phi cảm thấy thoải mái vô cùng, ngực bớt tức hơn trước.
Bọn Trương Hạnh Thủ chỉ sững ra trong khoảnh khắc, Vãn Phi đã bị thầy tướng dùng gậy tre móc đi.
Vả lại nhà sư đang trị thương cho cho Vãn Phi, cả ba người đều đùng đùng nổi giận.
Thù Ngũ Hoa lập tức ra tay.
Văn Cửu Công cũng thế, nhưng lão phải chờ người khác ra tay trước đã.
Trương Hạnh Thủ tuy biến sắc nhưng cũng không định ra tay.
Dù giết một con chó bất trị cũng có thể bị cắn lại, đích thân giết người không an tòan bằng mượn dao giết người.
Cho nên y cao giọng quát:
- Bằng hữu, không liên quan đến ngươi, đừng nhiều chuyện!
Thầy tướng lại cười nói nhà sư:
- Tha được cho người thì cứ tha, loài kiến cũng thấmóng, vậy mà có người muốn chết! Nay trên đời quá nhiều khổ nạn, người sống còn không đủ, có lẽ nào lại còn lạm sát kẻ vô tội?
Thù Ngũ Hoa cười lạnh nói:
- Cả ngươi ta cũng giết!
Rồi vỗ ra một chưởng.
Bàn tay của y trọc trùng trục, dày cui, tựa như một trái cầu thịt thô kệc, thế mài y đẩy chưởng ra kêu "vèo" một tiếng.
Có màng khí màu tía mờ mờ bao quanh hai chưởng.
Thầy tướng vẫn trò chuyện với nhà sư, tựa như chẳng hề hay biết.
Vãn Phi vội kêu:
- Tiền bối, có người...
Chàng vội vàng nhỏm dậy ứng chiến, nhưng cảm thấy trển vai có một luồng hấp lực giữ lại, xoay đầu nhìn qua nhà sư, chỉ thấy nhà sư vẫn buồn rầu, chẳng hề nhúc nhích.
Khi hai chưởng của Thù Ngũ Hoa sắp đánh vào lưng thầy tướng, "vút" một tiếng, thầy tiếng giở tay trái lên,Thù ngũ Hoa cũng chỉ kịp thấy đối phương giở tay trái lên, cây gậy tre đã chĩa vào cổ họng y, Thù Ngũ Hoa sững người, đứng yên tại chỗ.
Thầy tướng thu gậy tre về, lại tiếp tục xem chỉ tay, hệt như chuyện lúc nãy chẳng liên quan gì đến mình.
Thù Ngũ Hoa chỉ ngẩn ra trong chốc lát, rồi y vẫn tiếp tục đẩy chưởng tới.
Lần này chưởng phong càng mạnh hơn, lớp khí màu tía cũng đậm hơn, lại còn có cả mùi tanh hôi.
Nhưng khi y vừa đẩy chưởng, thầy tướng đã trầm tay trái xuống, chộp lấy cây gậy dưới đất.
Thù Ngũ Hoa hạ chưởng xuống, đè vào bả vai thầy tướng.
Thầy tướng không hích vai, cây gậy tre quét ngang qua, trúng mắt cá chân Thù Ngũ Hoa, y té sấp xuống đất.
Biến cố ấy diễn ra nhanh đến khó hình dung, Thù Ngũ hoa bật người dậy, thầy tướng đã điềm nhiên đặt cây gậy xuống, lại tiếp tục xem chỉ tay cho nhà sư, chẳng thèm nhìn đến y.
Thù Ngũ Hoa gầm lên.
Y ra tay lần thứ ba.
Mục tiêu lần này là cây gậy tre dưới đất.
Khi y sắp đè vào vào cây gậy, nhoáng một cái, cây gậy chỉa vào ấn đường của Thù Ngũ Hoa, chỉ cần đẩy mũi gậy về phía trước một phân sẽ thấy máu đổ ngay.
Thầy tướng chẳng hề ngẩn đầu lên.
Lúc này một người quát lớn, Văn Cửu Công thúc lừa xông tới.
Thầy tướng vẫn ngồi, tay trái cầm gậy tre chống địch, nhưng tư thế không đổi, toàn thân bất động, cả tia nhìn cũng chẳng đổi.
Văn Cửu Công đã biết thầy tướng này chẳng phải tay vừa,lão đang muốn dùng lừa phá vỡ trận thế của kẻ địch.
Con lừa lao thẳng vào thầy tướng.
Cây gậy tre của thầy tướng chợt từ ấn đường của Thù Ngũ Hoa thu nhanh về, quét ngược ra, chặn bước tiến của con lừa như một tấm sắc nặng ngàn cân.
Lúc này Văn Cửu Công đã ra tay.
Cây quải trượng của lão đã quét vào lưng thầy tướng.
Bảy con hoa xà cũng ngóc đầu thè lưỡi, mổ vào lưng thầy tướng.
Vãn Phi kêu hoảng.
"Bốp" một tiếng, cây trượng của Văn Cửu Công như quét trúng bao da,mà lưng của lão như một thân cây quyét trúng bất ngờ khiến lão thấy khí huyết nhộn nhạo, mắt nổ đom đóm, té xoài xuống đất, bay ra ra đến hơn mười thước, nhìn lại thì thấy bảy con rắn tuy cắn trúng đối phương, nhưng cứ nằm ngay đơ ra như dính phải lưu huỳnh.
Văn Cửu Công há hốc mồm, lão chẳng hiểu nổi tại sao mình đánh trúng đối phương mà lưng mình lại đau, đáng sợ hơn là thầy tướng vẫn ngồi yên, chăm chú bàn luận tướng số, chẳng hề ngừng nghỉ, tay trái vẫn cầm gậy chỉa vào mi tâm Thù Ngũ Hoa.
Thù Ngũ Hoa mặt mày tái mét, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm người.