Sáp Huyết

Chương 371: Cáo lão (3)

Trước Sau

break
Bát vương gia hồn bay phách lạc tựa hồ như không nghe thấy Địch Thanh nói gì vậy. Trong mắt ông lộ ra vẻ sợ hãi, giọng nói run rẩy:

- Địch Thanh, sao ngươi lại biết được những chuyện này, là ai nói cho ngươi biết những chuyện này?

Trong lòng Địch Thanh kỳ thực cũng rất muốn biết rốt cuộc là ai đã viết lá thư đó.

Nội dung lá thư đơn giản rõ ràng, chỉ viết: “Triệu Nguyên Nghiễm âm mưu tạo phản, chính thực là hung thủ giết Dương Niệm Ân, hắn không phải là phụ thân Dương Vũ Thường.

Chỉ mấy câu đơn giản nhưng lại như sấm sét giáng xuống trước mắt Địch Thanh vậy.

Ban đầu khi Địch Thanh mới xem nội dung bức thư hắn còn bán tin bán nghi nhưng ba câu này lại giúp hắn suy ra rất nhiều kết luận rất thuận tình thuận lý.

Nếu không phải là bức thư này nhắc nhở thì e rằng cả đời này Địch Thanh cũng không ngờ được rằng chính Triệu Nguyên Nghiễm đã hạ thủ. Tuy nhiên hắn cũng không dám dễ dàng tin vào đáp án này, lần này hắn tới Vương phủ chính là vì muốn kiểm chứng suy luận của mình.

Hiện giờ sự thật đã rất rõ ràng, những điều hắn nói đều đúng sự thật. Mặc dù hắn đoán đúng sự thật, phát hiện ra chân tướng nhưng trong lòng hắn lại không cảm thấy có chút vui sướng nào.

Lá thư này rốt cuộc là do ai viết, người này gửi cho Địch Thanh là có dụng ý gì?

Nghĩ tới đây, Địch Thanh chỉ nói:

- Ai nói cho ta điều này không quan trọng nhưng ông chỉ cần biết lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt. Triệu Nguyên Nghiễm, trước mắt có hai con đường cho ông lựa chọn. Một là ông giao hung thủ ra đây. Vừa rồi ở trên bàn có một vòng tròn nước, là vết tích của đáy chung trà lưu lại. Mặc dù ông đã cất chung trà đi nhưng lại quên mất không lau vết nước trên bàn. Ta biết người hiện giờ vẫn đang liên lạc với ông chính là Lịch Nam Thiên.

Bát vương gia giờ này mới hiểu ra tại sao vừa rồi Địch Thanh cứ chăm chú nhìn lên mặt bàn. Cả người ông run lên, ông lẩm bẩm nói:

- Lựa chọn thứ hai là ngươi sẽ đi tố cáo lên Thánh thượng chân tướng, ngươi cho rằng người sẽ tin sao?

Địch Thanh hừ lạnh một tiếng:

- Cho dù Thánh thượng không tin ta nhưng nếu ta nói hết với Thánh thượng những chuyện này thì liệu ông có còn dám ở lại Kinh thành không?

Bát vương gia chậm rãi ngồi xuống ghế, ông ngơ ngẩn một lát rồi đột nhiên nở một nụ cười. Ông ngẩng đầu cười ha hả, tiếng cười tràn đầy sự quỷ dị điên cuồng.

Địch Thanh nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Bát vương gia. Mặc dù không sợ Bát vương gia phản khánh nhưng thấy ông ta cười như vậy hắn cũng không khỏi hoảng sợ:

- Ông cười cái gì?

Bát vương gia vẫn tiếp tục cười, mãi lâu sau ông mới ngưng lại, nói:

- Ta hiểu rồi! Cuối cùng thì ta cũng hiểu rồi!

Ngược lại Địch Thanh lại không hiểu ông ta đang nói gì, hắn hoang mang nói:

- Ông hiểu ra cái gì?

Bát vương gia nhìn Địch Thanh một lát mới nói:

- Địch Thanh, dù thế nào thì năm đó ta cũng đã đứng ra làm chứng cho ngươi. Bất luận thế nào thì ta cũng đã vì ngươi giữ cho Vũ Thường một mạng sống.

Địch Thanh nhớ lại chuyện cũ, bùi ngùi nói:

- Nhưng những việc này không phải là cớ để ông giết người. Có những chuyện làm sai rồi thì ân tình cũng không thể bù đắp được.

Bát vương gia càng thêm lãnh tĩnh, ông mỉm cười nói:

- Ta thật không ngờ ngươi lại không đếm xỉa tới chuyện này như vậy, nhưng nếu ngươi niệm tình ta đã từng vì Vũ Thường mà bỏ công bỏ sức thì hãy cho ta một ngày để suy nghĩ. Một ngày sau ta sẽ có câu trả lời cho ngươi.

Ông kiệt sức ngồi xuống, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc giống như đang đưa ra quyết định gì vậy.

Địch Thanh nhìn Bát vương gia hồi lâu rồi gật đầu nói:

- Được! Vậy ta sẽ chờ ông!

Nói xong hắn xoay người rời đi. Hắn không sợ Bát vương gia sẽ chơi mình. Hắn biết Bát vương gia đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.

Cuối cùng hắn cũng không nổi nóng.

Bát vương gia tuy đã lừa hắn rất nhiều chuyện nhưng dù sao thì Bát vương gia cũng từng làm một chuyện khiến hắn vô cùng cảm kích, khiến cho Địch Thanh không thể đuổi cùng giết tận được.

Vừa mới quay trở lại Quách phủ, Hàn Tiếu đã chạy ra đón, y thấp giọng nói:

- Địch tướng quân, Diêm Sĩ Lương đang chờ ngài. Thánh thượng muốn triệu ngài vào cung.

Địch Thanh không hề cảm thấy lạ, hắn đi thẳng vào trong gặp Diêm Sĩ Lương. Diêm Sĩ Lương nhìn thấy Địch Thanh, trên mặt cũng không chút biểu cảm, y chỉ nói:

- Địch Thanh, Hữu ngự sử đài dâng tấu về ngươi, Thánh thượng triệu ngươi vào cung hỏi cho rõ ràng.

Địch Thanh đã sớm đoán được ngày này, hắn vội vàng cùng Diêm Sĩ Lương vào trong cung đi thẳng tới điện Văn Đức. Địch Thanh đi tới trước điện, đột nhiên thoáng chút giật mình. Trong điện mặc dù không có nhiều quan lại nhưng cũng có không ít các trọng thần.

Quần thần chia làm hai phái. Đám người Phạm Trọng Yêm, Âu Dương Tu mặt mày nghiêm nghị, nhăn nhó. Còn đám người Vương Ủng Thần, Văn Ngạn Bác đứng đối diện với Phạm Trọng Yêm. Vương Củng Thần đang tấu gì đó.

Địch Thanh chỉ nghe thấy Vương Củng Thần nói:

- Bốn người Trương Kháng, Đằng Tử Kinh, Chủng Thế Hành, Địch Thanh thân đảm nhiệm chức vị quan trọng ở Tây Bắc, biết luật mà vẫn phạm luật, ảnh hưởng nghiêm trọng tới triều đình. Nếu như không nghiêm khắc trừng trị, để những tướng lĩnh khác ở biên thùy bắt chước thì hậu quả thật khó lường.

Địch Thanh nhíu mày, hắn ý thức được chuyện Vương Củng Thần đang nói tới chính là chuyện công quỹ. Chuyện này hắn đã nghe Bát vương gia nói qua rồi nhưng hắn không ngờ rằng lại có nhiều người dính dáng tới chuyện này như vậy.

Đằng Tử Kinh trước kia từng là Phó An Phủ sứ của Kính Nguyên Lộ, còn Trương Kháng vốn là Bộ Thự của bộ Kính Nguyên Lộ. Khi còn ở Tây Bắc, quan chức của hai người này đều cao hơn Địch Thanh. Tuy nhiên hai người này đều là quan văn, không hiểu chuyện dùng binh nên đã giao hết quyền điều binh lại cho Địch Thanh. Hai người cố gắng hết sức hỗ trợ Địch Thanh hành sự. Về việc điều động công quỹ cũng ưu tiên duy trì dùng vào việc binh, điều này khó có thể tra xét rõ ràng. Không ngờ chuyện này lại bị vin làm cớ để buộc tội.

Địch Thanh chậm rãi bước vào trong điện. Thấy trên mặt Phạm Trọng Yêm lộ vẻ giận dữ, trong lòng hắn thầm nghĩ tất cả mọi chuyện từ Địch Thanh ta mà ra, vậy chi bằng hãy để Địch Thanh ta kết thúc mọi chuyện. Hắn vừa định mở miệng thì Âu Dương Tu nói:

- Vương triều ta từ khi dùng binh ở Tây Bắc đến nay, tướng sĩ biên thùy không thể đếm hết. Nhưng người tài thực sự chỉ có hai người là Địch Thanh và Chủng Thế Hành. Địch Thanh trung dũng vô song, thiên hạ đều thấy, y chỉ một lòng tác chiến, cho dù có lạm dụng công quỹ nhưng tuyệt đối không hề có ý đồ khác. Thần cho rằng, không thể dùng ánh mắt bình thường để nhìn những người phi thường được. Mong Thánh thượng minh xét. Chớ để chuyện này dây dưa quá nhiều, khiến cho các chiến sĩ biên thùy bất an.

Địch Thanh thật không ngờ Âu Dương Tu không hề có liên quan gì tới hắn vậy mà lại nói giúp hắn. Hắn không khỏi cảm kích trong lòng.

Thì ra trước khi Địch Thanh tới, mọi người đã cãi cọ, tranh luận từ lâu rồi.
break
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc