Tần Thời đánh thắng trận lập được chiến công lớn cộng thêm việc trong nhà đúng lúc có chuyện vui, tâm trạng phấn khởi liền hào phóng mở bữa tiệc chiêu đãi tất cả binh lính trong quân doanh.
Bữa tiệc kéo dài thâu đêm suốt sáng, ai cũng say khướt ngồi không vững.
Cẩm Minh hơi quá chén, rượu vào cũng liều lĩnh hơn, y lôi thân mình loạng choạng ngồi cạnh Cố Thương Hàn, đầu tiên rót rượu vào trong bát hắn, miệng không ngừng chí chóe: "Này Hàn ca ca, ngươi rượu không uống thức ăn không động, cứ ngồi ở đây như pho tượng làm gì? Chi bằng lại đây uống với ta một chén..."
Cẩm Minh vừa nói vừa nhấc bát rượu lên đặt trước miệng hắn, nhưng Cố Thương Hàn vẫn không mảy may nhúc nhích, Cẩm Minh bĩu bĩu môi thất vọng nói: "Ngươi xem ta và ngươi quen nhau cũng trên dưới hai chục năm rồi, nể mặt ta một chút đi mà."
Hôm nay Cẩm Minh vận một bộ y phục màu xanh ngọc, kim quan trên đầu như sắp rơi xuống làm mái tóc rũ xuống vài sợi, gò má ửng hồng, đôi mắt ngập nước mơ hồ. Y không biết bản thân mình trước mặt người khác trông mê hoặc như thế nào, cố gắng nhích mông lại gần Cố Thương Hàn nhỏ giọng nỉ non:
"Uống một chén thôi mà."
Không biết nghĩ gì mà Cố Thương Hàn vội vàng thu hồi tầm mắt, lý do khiến hắn ít khi uống rượu là vì tửu lượng của hắn thực sự rất kém, vậy mà hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào lại uống ực một phát hết non nửa bát.
Cẩm Minh thấy hắn thực sự chịu uống hai mắt sáng bừng lên, lại cười cười rót thêm một bát đầy nữa: "Chén lúc nãy không tính, bây giờ mới là ta chính thức mời ngươi."
Cố Thương Hàn: "..." Đúng là không nên tùy tiện tin lời của người này mà.
Tâm trạng của Cố Thương Hàn có lẽ cũng bị Tần Thời ảnh hưởng nên rất vui vẻ uống với Cẩm Minh tận ba chén, thế nhưng hắn thật sự không thể uống tiếp nên không dám động thêm. Cẩm Minh thì khỏi phải nói đã say đến không biết trời đất là gì, ngã hẳn vào lòng hắn thì thào nói: "Hàn ca ca à... ngươi nhìn Sở tiên sinh với Dư Thuần kìa, hai người họ ân ái như vậy thật ngưỡng mộ biết bao."
Sở Lâm Vũ và Dư Thuần chỉ ngồi cách họ hai bàn, dù đã biết Sở Lâm Vũ ngưỡng một Dư Thuần đã lâu nhưng không ngờ hai người tiến triển nhanh như vậy, đôi bên lưỡng tình tương duyệt thật là chuyện tốt trăm năm khó cầu, đâu giống như y...
Cẩm Minh vừa nghĩ vừa khẽ thở dài: "Hàn ca ca, ngươi cũng đừng trông chờ vào Sở tiên sinh nữa... ngươi và hắn không có khả năng nào đâu."
Cố Thương Hàn sửng sốt hỏi lại: "Khả năng gì?"
"Không phải là ngươi thích Sở tiên sinh hay sao?" Cẩm Minh phồng má lên buồn bã nói: "Mỗi lần ngươi ở cùng Sở tiên sinh đều rất vui vẻ mà với ta thì lạnh nhạt, ngay cả người cũng không cho ta chạm vào, không phải ngươi thích Sở tiên sinh thì là gì?"
"Ta là kính trọng Sở tiên sinh..." Cố Thương Hàn giải thích: "Chỉ có như vậy, không hơn không kém."
"Không phải?" Cẩm Minh nghe vậy liền kinh ngạc mở to hai mắt, rất nhanh lại buồn bã rũ mắt xuống nhỏ giọng nói: "Vậy rốt cuộc người trong lòng ngươi là ai vậy? Ta nghe vương gia nói rồi, ngươi tự nhận mình đã có người trong lòng."
Cố Thương Hàn quay mặt sang hướng khác không trả lời.
Không biết có phải Cẩm Minh uống nhiều rượu quá rồi hay không, khóe môi hơi nhếch lên, một lúc sau lại dần trở thành tiếng nức nở.
"Hàn ca ca, ngươi trả lời ta một câu được không?"
"...Làm thế nào để tiến được vào trong lòng của ngươi vậy?"
Cố Thương Hàn thoáng sửng sốt đỡ lấy Cẩm Minh đang gần như ngã gục xuống.
"Ta đã quen ngươi từ nhỏ, thích ngươi cũng từ rất lâu rồi, ngươi để ý ta một chút đi được không?"
Đầu óc thoáng chốc mơ hồ không biết do lời nói của Cẩm Minh hay là do rượu, nếu Cẩm Minh còn tỉnh táo chắc hẳn sẽ nhìn thấy gương mặt Cố Thương Hàn hiếm khi lộ ra nét cười dịu dàng đến như vậy, hắn vòng tay qua bế Cẩm Minh trên tay thì thầm nói:
"Người trong lòng ta... vốn dĩ luôn là ngươi mà."
Nếu không thì một người không biết uống rượu như hắn tại sao lúc nào cũng ngồi lại đến cuối cùng, không phải để chờ đưa con sâu rượu nào đó về hay sao?
Không phải hắn lạnh nhạt xa cách với y, chỉ là tính cách của hắn vốn dĩ đã như vậy, Cẩm Minh như ánh mặt trời nhỏ luôn miệng cười nói tạo cho người đứng cạnh luôn cảm thấy vui vẻ, hắn sợ y không thích một kẻ lãnh đạm như hắn mới không dám để lộ ra tâm tư này.
Sở dĩ hắn và Sở tiên sinh nói chuyện nhiều với nhau vì Sở Lâm Vũ là người đầu tiên nhìn ra được tâm tư của hắn. Sở Lâm Vũ còn nói thật ra Cẩm Minh cũng để ý hắn nhiều lắm, khi đó hắn còn không tin nổi, ai lại thích một kẻ lạnh nhạt như hắn chứ, thì ra đúng là như vậy thật.
Nhìn mà xem, đâu chỉ hai người kia mới có lưỡng tình tương duyệt, người hắn thích cũng thích hắn lâu như vậy mà.
Hôm nay Cẩm Minh uống say thật sự rất làm loạn, liên tục cười cười khóc khóc không ngừng, nói cái gì mà y có gì không tốt, tại sao hắn lại không chịu thích y. Cố Thương Hàn cũng kiên nhẫn giải thích nhưng y cứ như không nghe không thấy tự nói một mình rồi nức nở ngồi một góc.
Cố Thương Hàn hết cách cúi xuống ngậm lấy bờ môi của Cẩm Minh khiến y phần nào im lặng một chút.
Sau nụ hôn dài Cẩm Minh thất thần sờ sờ khóe môi mơ hồ nói: "Ta là đang trong mơ sao? Nếu không thì sao hắn có thể hôn ta..."
Cố Thương Hàn thật sự rất đau đầu không biết nên xử lý sao.
Bỗng nhiên Cẩm Minh lao đến đè cả người hắn xuống, khóe môi cong lên nói: "Nếu đã là mơ thì cho ta làm liều một lần đi."
Cố Thương Hàn còn chưa kịp hiểu ý Cẩm Minh là gì thì bờ môi lần nữa bị chiếm đoạt, ngay cả y phục cũng bị Cẩm Minh cởi ra, hai người quấn quýt với nhau một hồi, Cố Thương Hàn trở mình đè y xuống dưới thân thở dốc.
Đôi mắt Cẩm Minh đã ngập tràn hơi nước, khóe môi vừa mới tách ra còn ửng đỏ bóng loáng nhìn còn dễ say hơn bất kỳ loại rượu mạnh nào. Cố Thương Hàn cúi xuống nhẹ nhàng trao cho y một nụ hôn, y phục cả hai đều bị ném loạn xạ dưới mặt đất, trên giường có hai người quấn quýt hòa vào nhau.
Sáng ngày hôm sau Cẩm Minh là người thức dậy trước, cả người đau như có thứ gì đó đè qua, quay mặt sang bên cạnh chính là gương mặt phóng đại của Cố Thương Hàn, y kinh ngạc đến mức hàm thiếu chút nữa rớt xuống tận cằm.
Cẩm Minh chớp chớp mắt nhìn y phục của cả hai đều vung vãi dưới đất, bên dưới còn đau như vậy dùng đầu ngón tay cũng biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng quá trình ra sao thì y lại không nhớ một chút nào cả.
Người như Cố Thương Hàn mà cũng có lúc bị rượu làm loạn tính sao?!
"Dậy rồi?"
Đang lúc nghĩ đông nghĩ tây Cố Thương Hàn bên cạnh đã tỉnh từ lúc nào, thấy hắn trở mình chuẩn bị ngồi dậy Cẩm Minh nào kịp suy nghĩ gì thêm vội vội vàng vàng dùng hai tay hai chân ghì chặt hắn lại. Cố Thương Hàn mất đà ngã hẳn lên người Cẩm Minh làm y bị đau kêu lên một tiếng. Cố Thương Hàn xót người tức giận mắng:
"Ngươi làm cái gì vậy?!"
Nhưng vẻ mặt lạnh lùng của hắn nào giống quan tâm, ngược lại khiến Cẩm Minh sợ hãi.
Y nghĩ hắn sung sướng xong muốn cứ vậy phủi đít mà đi, đằng sau y còn đau đây này. Cẩm Minh càng nghĩ càng thấy khóe mắt cay cay, một khắc sau đó nước mắt nối đuôi nhau lũ lượt rơi xuống như thủy triều.
Cố Thương Hàn: "..." Đêm qua khóc còn chưa đủ sao?
Cố Thương Hàn thở dài, chuyện nên làm cũng đã làm hắn cũng không thể lạnh nhạt với y như trước nữa phải cố gắng thay đổi bản thân. Nghĩ vậy hắn đưa tay lên lau giọt nước mắt trên mặt Cẩm Minh nhẹ giọng hỏi:
"Làm sao vậy?"
Cẩm Minh khịt khịt mũi nói: "Ta không biết đêm qua xảy ra chuyện gì nhưng lần đầu của ta bị ngươi lấy đi mất rồi, cho dù ngươi không muốn cũng phải chịu trách nhiệm với ta!"
"...Thật sự không nhớ gì?" Cố Thương Hàn hỏi.
Cẩm Minh gật gật đầu, nước mắt nước mũi tùm lum trông vừa thương vừa buồn cười. Cố Thương Hàn cúi xuống khẽ nâng cầm y lên: "Nếu không nhớ thì để ta nhắc lại lần nữa."
Trái tim Cẩm Minh khẽ run lên cảm giác vui sướng không nói thành lời, Cố Thương Hàn bên tai y thì thầm điều mà ngay cả trong mơ thôi y cũng không dám nghĩ đến. Cố Thương Hàn nói: