Chưa bao giờ Sở chỉ huy của Warrens ở Banville nhận được nhiều tin vui như thế. Bảy Dĩ đã làm sống lại niềm hy vọng của CIA ở vùng đất đầy biến động này.
Đã đến lúc ông Phân vụ trưởng chú mục đến hai việc cụ thể:
Thứ nhất, Warrens yêu cầu Bảy Dĩ chuyển ngay số bạch phiến tồn kho cho ông ta.
Thứ hai, phải dẫn độ Nguyễn Hùng Thắng đến Banville để tiếp tục thẩm tra thảm họa ở mật cứ An-pha cách đây hơn một năm.
Chuyển giao bạch phiến gắn với quyền lợi riêng của bản thân nên Bảy Dĩ đã chuẩn bị chu đáo chỉ còn chờ tín hiệu đón hàng của Warrens là kế hoạch được thực thi ngay. Còn chuyện dẫn độ Hùng Thắng thì Dĩ không hào hứng lắm. Từ nhiều tháng nay Warrens tỏ ra không sốt sắng gì vào lời khai báo của tên cộng sản phản bội này. Nay dùng từ "dẫn độ" chứng tỏ Warrens không tin tưởng ở đương sự. Thái độ đó trái ngược với quan điểm của Dĩ và Doãn Kế Lâm. Cả hai đều coi đây là cái lưỡi quan trọng để tìm ra kẻ giấu mặt, để khẳng định số phận của Hoàng Quý Nhân và xây dựng những quan điểm chiến lược lâu dài. Lẽ ra Warrens phải trọng thưởng chiến tích này thay vì bỏ mặc cho Doãn Kế Lâm phải bao dung che giấu, nuôi dưỡng vừa nguy hiểm, vừa tốn kém. Đôi lần Lâm đã xin Dĩ "thanh toán" cái "của nợ" này đi nhẹ gánh nhưng Dĩ còn tiếc rẻ. Mãi gần đây Dĩ mới chi cho Lâm một ngàn đô-la gọi là để bù đắp phần nào cho những tốn phí mà Lâm phải chịu. Nay được tin dẫn độ Hùng Thắng thì Dĩ và Lâm đều trách thượng cấp đánh giá thấp chiến tích của họ, nhưng cũng vui mừng là hết trách nhiệm với cái tầu há mồm này!
Dĩ đã điều khiển hoàn hảo cuộc giao hàng lẫn cuộc dẫn độ. Một hải thuyền do Trương Tấn Hào vào sông Tiền nhận hàng của Dĩ. Chiếc thứ hai vào sông Hậu để đón Nguyễn Hùng Thắng. Theo đúng quy cách dẫn độ, Thắng được đánh thuốc mê tống vào hòm như một súc thịt sống chuyển ô-tô tới bến hẹn và khiêng xuống thuyền mà không hay biết. Khi hải thuyền ra đến vùng biển quốc tế, tên cộng sản li khai mới được các chiến hữu nậy hòm kéo ra, tiêm thuốc trợ lực, giải về để tiếp tục cuộc hành trình. Đến vịnh Sima thì Trương Tấn Hào, chỉ huy trưởng cuộc hành quân ký biên bản bàn giao cả hàng và người cho Tomado -le-Loup. Một chiếc trực thăng không cờ, số đã đón họ giữa biển khơi đưa về căn cứ bí mật.
...
Nguyễn Hùng Thắng được tắm rửa thay quần áo sạch sẽ để đến bái yết ngài Phân vụ trưởng trong vòng mười phút. Đây là một đặc ân không mấy khi thủ lĩnh Viễn Đông vụ ban cho một tên phản bội đầu thú. Thắng không biết tiếng Anh nên phải qua một nữ thông dịch người Việt, Warrens hỏi han xã giao qua loa, cho uống rượu rồi bắt tay tiễn ra một chiếc xe hòm bịt kín như xe tù. Thắng được chở đến một nhà khách đặc biệt. Y hơi chột dạ, nhưng thái độ và nụ cười của đám tùy tùng cũng làm cho y yên tâm. Căn phòng dành cho Thắng có song sắt rất chác chắn. Mọi tiện nghi đều vượt xa những nơi sống chui lủi bất hợp pháp ở bên bờ sông Sài Gòn. Có lần vì sợ lộ, Tạo đã bắt Thắng bôi nhem nhuốc để ăn nằm vài ngày với bọn bụi đời ghẻ hòm, khất thực gần chợ An Đông, và đã ba lần bị bọn anh chị vỉa hè cho những cái bạt tai toé máu miệng. Cô phiên dịch trẻ mũm mĩm thơm phức mùi nước hoa hảo hạng khiến cho hắn xúc động mỗi lần được tiếp xúc hỏi han hay nhờ vả chuyện gì.
Ngay ngày hôm sau, Bretton một viên chức thông thạo tiếng Việt được cử đến làm việc với Nguyễn Hùng Thắng.
- Thưa ông Thắng. Tôi là John Bretton trợ tá kỹ thuật được lệnh đến gặp ông để trực tiếp nghe lại lời tường thuật về sự kiện bi thảm ở mật cứ An-pha cách đây hơn một năm. Xin ông hiểu rằng những tin tức đó có ý nghĩa rất quan trọng khiến ngài Warrens muốn nó được thẩm định chặt chẽ.
- Thưa ông trợ tá. Tôi đã ba lần tường trình lại những diễn biến mà bản thân tôi phai trải qua và chứng kiến. Một lần bằng miệng, hai lần bằng chữ viết. Tôi xin cam đoan không có gì sai lạc. Nhưng tôi hoàn toàn vui mừng và cảm động khi được thưa lại với quý ông lần thứ tư hoặc ngay cả lần thứ năm, sáu... đi nữa.
- Cám ơn ông Thắng. Một tin tức quan trọng như vậy thì càng nói càng hứng khởi vì đó chẳng những là bài học quá khứ của các ông mà còn là dữ kiện cho bài toán tương lai của chúng tôi.
- Tôi có thể bắt đầu được ngay chứ ạ? - Thắng hăng hái.
- Công việc hôm nay có khác mọi lần chút xíu. Xin mời ông theo tôi sang phòng bên.
Hùng Thắng vui vẻ đi theo Bretton vào một căn buồng chừng bốn chục mét vuông chật ních những máy móc. Hai nhân viên áo trắng lặng im ngồi điều khiển những bàn phím phức tạp. Có hàng phục màn ảnh máy vi điện toán, hàng trăm đồng hồ với hàng ngàn đèn báo hiệu xanh, đỏ... nhấp nháy. Thắng còn lúng túng chưa biết đứng ngồi ra sao thì hài chiếc ghế được tay máy điều khiển đã hạ xuống trước mặt. Bretton ra hiệu cho Thắng ngồi xuống. Hai nhân viên đã đèn kéo hai cánh tay y đặt ngang như cài đòn gánh rồi móc những vòng dây lại. Một cái mũ to như chụp máy uốn tóc từ từ hạ xuống ôm lấy đầu Thắng. Hai mảnh kim loại lạnh ngắt kẹp nhẹ vào thái dương khiến Thắng rùng mình rụt đầu lại. Brentton mỉm cười trấn an.
- Đừng sợ. Đây là hệ thống máy điện toán thế hệ thứ ba chuyên phát hiện sự dối trá. Lời khai của ông có tầm quan trọng sống còn của nhiều con người, thậm chí đến cả nhiều tổ chức. Vì vậy chúng tôi phải thẩm tra lại những thông tin đó bằng những máy siêu cảm tư duy. Đó là một phương tiện hoàn toàn khách quan khoa học, không lệ thuộc vào người điều khiển, và cũng không có gì thách thức danh dự của đương sự. Ông cứ thành thực mà trả lời. Không ai cô thể che giấu được sự man trá. Còn máy cũng chẳng bao giờ đổ oan cho ai.
Thắng hơi hoảng nhưng y trấn tĩnh được ngay, vì toàn bộ những lời khai của y trước đây đều đúng sự thật. Y sẽ giãi bày chân thực quá khứ thì nhất định máy điện toán thông minh tối tấn này phải đứng về phía y.
- Thưa ông, tôi đã sẵn sàng? - Thắng trả lời tự tin. Một luồng sáng mạnh bừng lên như soi rọi đến tâm can y. Tiếng máy móc vận hành ro ro... Những điện cực cường độ thấp đã tác động nhẹ lên thái dương, lên lồng ngực và cả ở những ngón tay, ngón chân. Những cảm giác đó hoàn toàn lạ lùng mới mẻ nhưng chịu đựng được...
Sau đó là những câu hỏi phát ra từ miệng Bretton. Hùng Thắng nghe như nguồn phát âm xa tít từ không cùng vọng lại vừa thần bí thiêng liêng, vừa khô khan sắc nhọn... Cuộc thẩm vấn diễn ra trong vòng một giờ đồng hồ. Thắng cảm thấy căng thẳng, mệt mỏi rời rã, nhưng y hoàn toàn bằng lòng với mình. Chỉ có đôi chỗ thấy ngượng ngùng phải khai lại những vụ trấn lột, lừa đảo, cướp để sinh nhai sau ngày chạy thoát khỏi vòng vây ở mật cứ An-pha. Một "chính khách" tầm cỡ mà hành động như vậy thì thật bẩn thỉu. Tuy nhiên y hy vọng các quan chức CIA cũng cảm thông cho y trong một tình cảnh quẫn bách.
Sang phòng bên, sau khi tu hết hộp bia, Hùng Tháng mới tò mò:
- Thưa ông John Bretton, máy điện toán phải thừa nhận sự thành thật của tôi chứ?
- Máy đã cho kết quả thẩm định. Tuy nhiên đương sự không được phép biết lời phán xét. Tất cả được lưu trừ trong bộ nhớ ghi trên đĩa từ với mã số tuyệt mật mà chỉ thủ lĩnh mới có quyền tham khảo khi cần thiết.
- Nếu quả là máy có độ chính xác tuyệt vời như ông nói thì nó phải đánh giá cao sự thành thật của tôi.
Hùng Thắng phát biểu rất tự tin khiến cho Bretton phải nhún vai mỉm cười đưa cho y hộp bia thứ hai.
- Xin chúc mừng ông.
Đúng là những chỉ dẫn tâm não đồ của đương sự rất ổn định. Trường điện sinh học ở mọi điểm nhạy cảm đều cho những kết quả bình thường. Không có những rối loạn đột biến trước những câu hỏi. Không phát hiện ra những biểu hiện sai sót về lô-gích hay ngữ nghĩa.
Tất cả những gì diễn ra trong phòng thẩm vấn đều được truyền về văn phòng của Warrens ở Tổng hành dinh. Nhìn các kết quả, vị thủ lĩnh thẫm nghĩ: "Lời khai của tay cộng sản đầu hàng này có thể tin được". Dĩ nhiên máy thử cũng không đảm bảo được trăm phần trăm. Máy điện toán dù tối tân đến mất cũng vẫn là "công cụ lý trí" thấp hèn so với cấu trúc bộ óc con người. Nó chí là công cụ hỗ trợ cho viên dự thẩm vừa ghi nhớ vừa "hù doạ" để tìm chiến thắng trong trận chiến tâm lý. Với những điệp viên có bản lĩnh cạo, thân kinh ổn định, kinh nghiệm già dặn thì vẫn dễ dàng lọt qua mắt sàng của hệ thống máy điện toán tinh vi này.
Nguyễn Hùng Thắng được nhận lương và giấy phép tự do đi lại trong cái thành phố thương mại nhộn nhịp phồn vinh này. Thiên Hương, cô phiên dịch người Việt đã dạy hắn khiêu vũ, uống rượu, đánh bài để hắn có thể nhanh chóng nướng lết số bạc có trong tay. Tiền nhiều, nhưng bản chất của thằng mõ vẫn làm hắn xót ruột muốn dành dụm phòng khi thất thế. Đó là bản năng "phòng bị gậy" của kẻ tiểu nhân. Nhưng xã hội thị trường lại khuyến khích tiêu thụ để quay tít vòng bánh xe sinh lợi của nó. Kẻ ki bo keo kiệt bị khinh miệt. Cô phiên dịch mũm mĩm thơm phức mùi da thịt đã không cho hẳn rảnh tay ôm chặt hầu bao. Ở Vocacity khoản lương gần một ngàn đô-la dễ dàng bay khỏi túi chỉ sau vài lần đi hộp đêm hoặc nhậu nhẹt mấy chầu ở các restaurant sang trọng. Thắng cố thoát khỏi bàn tay của cô gái mà không nổi. Tuy nhiên chưa lần nào nàng chịu bố thí cho hắn một vài phút giây hoan lạc.
Hùng Thắng đang được đào tạo thành một nhân viên CIA tập sự.
Trong công vụ về Mỹ báo cáo tình hình lần này, Warrens chọn hành trình qua Paris. Đã lâu ông Phân vụ trưởng không đến thành phố hoa lệ này. Khi còn làm việc ở Tổng hành dinh Nato trên đất Bỉ hầu như tuần nào Warrens cũng lái xe đi Paris ít ra một lần. Ông ta có nhiều bạn ở đây, cả những kẻ rỗi hơi thích tào lao đến những thương gia bận rộn ngày đêm vì chuyển ngân, lãi xuất, cổ phiếu, chứng khoán... Cuộc sống ở đây vận động điên cuồng với những hộp đêm ngập tràn lạc thú, những casino siêu hạng, những tiệm ăn sang trọng với nhiều loại rượu ngon bậc nhất thế giới. Thi ca và âm nhạc, điện ảnh và những thày bói toán... cái gì cũng ngự trị trên những đỉnh cao chót vót của thời đại... Nhưng với Warrens thì mọi chuyện trên đều là thứ yếu. Ông có mặt ở Paris với nghiệp vụ tình báo bằng cái áo khoác của tên buôn lậu ma túy. Và đôi lần vai trò trên đổi thay cho nhau. Ấy là lúc ông muốn tận dụng một vài cơ may để làm giàu. Thời đó tam giác Paris - Madrid - New York còn làm ăn nhộn nhịp. Connection: Bruxelle - New York của những tay Mafiosi cự phách là kẻ thù, là đối tượng theo dõi của CIA, FBI. Bọn này đã cố tìm một lỗ thủng ngay trong cơ quan tình báo Trung ương Hoa Kỳ, ngay trong giới sĩ quan cao cấp của Nato để thâm nhập ma túy vào đất Mỹ. Bằng con đường trực tiếp mạo hiểm, chúng mua được Warrens trong một vài "phi vụ". Nhưng Warrens cũng đã bí mật lập được những chiến công to lớn. Langley rất hài lòng cất nhắc ông lên đến chức Phân vụ trương Viễn Đông, một địa vị mà nhiều đồng nghiệp thượng thặng phải ghen tị. Langley đặt niềm tin cả vào tài năng chống bọn buôn lậu bạch phiến xuất phát từ vùng Tam giác vàng mà đầu sỏ là Khan-Sa-Sion-Shan... hàng năm tung ra thị trường thế giới hơn trăm tấn heroinne hảo hạng.
Chuyển khỏi Bruxelle đối với Warrens là một cơ may. Ông ta muốn tránh mặt một số nhân chứng. Dù là các mối liên hệ thường gián tiếp và tuyệt mật với bạn Mafiosi nhưng Warrens đã nhiều lần phản bội chúng. Chỉ cần một chi tiết nhỏ lộ ra là bọn chúng có thể tặng Warrens một sợi dây lụa vòng qua cổ được rồi. Do đó mỗi lần có công vụ qua Paris hay Ronme là Warrens phải dùng căn cước, hộ chiếu giả hoặc phải hết sức thận trọng. Ông lảng tránh các cuộc vui chơi xả láng với bạn bè.
Lần này Warrens đến Paris với một mục đích rõ ràng. Ông phóng thẳng xe đến nhà Mlle Eugénie Mộng Vân mà không thèm gọi điện báo trước.
Bà cô già này coi như thất nghiệp hoàn toàn. Từ sau áp-phe chính trị "Chánh phủ lâm thời" đổ vỡ, chị về nằm khoèo ở Paris sống bằng khoản lãi suất ngân hàng eo hẹp. Thi hứng khô kiệt không còn viết được cuốn sách hoặc bài báo nào. Hương sắc tàn phai nên chẳng còn đàn ông bao cấp. Hơn nữa chị rất ghét cái đám mày râu khốn nạn, bạc tình. Chị cũng chẳng còn vốn để đầu tư kinh doanh mạo hiểm nữa. Bọn buôn lậu xa rời chị. Chúng sợ Mộng Vân vì nghèo túng có thể bán đứng chúng cho cảnh sát mà lĩnh thưởng. Thế là chị trở thành cô đơn hoàn toàn. Con người chán chường này ghê tởm hết mọi thứ. Ngay cái thú đọc sách tưởng như đến chết cũng chẳng chán, thế mà giờ đây Mộng Vân bỏ luôn. Không phải chị thiếu thời gian để bởi đọc truyện gì cũng thấy nhạt thếch, tác giả nào cũng thấy vô duyên. Lúc đầu chị tưởng thị lực kém, đọc chóng mỏi, bèn thay đổi kính và sau nữa là mua loại sách chữ to. Nhưng mọi biện pháp đều chẳng mang lại cảm hứng gì. Chị quăng sách đi buồn nản gieo mình xuống đệm thở dài. Chỉ còn người bạn duy nhất gây được phấn khích là ma túy. Hàng ngày Eugénie Mộng Vân phải khích thuốc ít nhất hai lần. Giá bạch phiến ngày càng tăng mà tiền bạc chẳng còn bao nhiêu, chị phải hạn chế nhiều món chi tiêu khác. Tựu chung là người đàn bà vang bóng một thời, nay đang sống trong cảnh cô đơn nghèo khổ, chậm chạp lần bướt đến nấm mồ của định mệnh khắc nghiệt.
Một buổi chiều chị đang ngồi ôm con mèo Margo thì có tiếng chuông reo. Eugénie soi gương vuốt tóc, sửa lại bộ đồ ngủ rồi lặng lẽ ra mở cửa. Warrens sừng sững xuất hiện trước rặt khiến chị giật mình ngạc nhiên không còn tin vào mắt mình.
- Salut madame!
- Hello Warrens!
Ông Phân vụ trưởng bắt tay chị một cách nhiệt tình khiến Mộng Vân rất ngạc nhiên không đoán nổi ý nghĩa của sự hạ cố đặc biệt này.
- Bà vẫn được mạnh khoẻ?
- Cám ơn, tôi vẫn bình thường. Xin mời ông vào trong nhà.
Một phòng khách hơi luộm thuộm của người đàn bà sống buông tuồng hiện ra trước mặt Warrens. Ông ta đặt thân hình nặng nề xuống ghế phô-tơi.
- Thưa ông, ông dùng một chút rượu Whisky.
- Cảm ơn bà.
Mộng Vân mở tủ lấy ra chiếc chai dẹt nhỏ xíu cùng hai chiếc li con. Ấy là thứ rượu mạnh chị chiết làm ngữ để dùng cho khẩu phần một ngày. Mộng Vân quay mình đi để che đậy sự nghèo đói nhưng không qua được cặp mắt nhà nghề của cha trùm tình báo, Warrens mỉm cười quay đi cho chị tự nhiên. Chờ cho Mộng Vân đặt khay rượu trước mặt, vị khách mới quay lại.
- Xin chúc mừng sức khoẻ ngài Phân vụ trưởng.
- Chúc sức khoẻ Eugénie Mộng Vân.
Hơi rượu vào làm chị phấn khích hẳn lên. Mộng Vân vui vẻ với Warrens.
- Tôi hoàn toàn ngạc nhiên về chuyến viếng thăm đột ngột này. Tôi chẳng còn trẻ để ông rủ đi hộp đêm Les rêves dorés, chằng còn tinh mắt để đến Moulin Rouge ngắm tháp Effel và những điệu vũ nửa trần truồng. Cũng không còn giàu có để ông kéo đến Casino Monaco làm trò sát phạt nữa. Và cũng hết nốt nhân cách chính trị để ông dùng vào các hoạt động bạo loạn rồi.
- Thưa bà, tôi đến vì sự mến mộ đối với một đồng nghiệp cũ.
- Một đồng nghiệp thất thế, một con số không hẩm hiu.
- Thưa bà, đứng một mình, con số không bao giờ cũng chỉ là số không. Có lật lên úp xuống, xoay nghiêng lộn ngửa vẫn chẳng có gì đáng kể. Song một khi nó len được vào đội ngũ, đứng sau sự chỉ huy của những con số khác thì không thể xem thường. Nó có thể tăng sức mạnh của cộng đồng lên hàng chục lần chẳng khó gì.
- Hí hí hí! Cảm ơn ông về tài suy luận thông minh của ông bạn đồng nghiệp. Nhưng dù sao tôi cũng bão hòa với những lời tán tụng phù phiếm.
- Thưa bà, cuộc viếng thăm xã giao vượt chặng đường vạn dặm sao có thể coi là chuyện phù phiếm.
- Ôi ông Warrens! Ông là một người Mỹ lãng mạn hiếm có. Tôi có cảm tưởng là tính thực dụng của mấy cha Yankees hoàn toàn xa lạ với mấy chú gà trống Gaulois. Chúng có thể gáy te te toàn chuyện ba láp hàng giờ ở mọi sa lon, chứ người Mỹ thì không chịu mất một phút vào những trò vô bổ đó.
- Thưa bà, tôi là một người Mỹ gốc Pháp - Warrens cười - Tuy nhiên ngoài chuyện xã giao ra, tôi cũng có một việc nhỏ cần hỏi bà.
- Cần hỏi tôi? Hé hé hé! Trước đây một năm, trong bữa nhậu ở toà biệt thự bên bờ sông Ménam, ông đã nói "Đây là lần cộng tác cuối cùng". Chẳng lẽ bữa nay ông đã thay đổi quan điểm?
- Đây không phải là sự cộng tác mà chỉ là một cuộc phỏng vấn nho nhỏ.
- Cũng được, tôi sẵn sàng, xin ông đặt câu hỏi cho.
- Khi bà nằm trong vòng vây của lực lượng an ninh cộng sản ở mật cứ An-pha, bà có thấy đối phương dùng chó vào việc săn đuổi không? Mộng Vân nhìn trừng trừng vào mắt Warrens và thái độ của chị bỗng trở nên lạnh tanh.
- Đây đâu phải lời phỏng vấn mà là một câu hỏi cung. Ông nghi tôi hợp tác với cộng sản để kéo lũ tay chân của ông vào bẫy chứ gì?
- Xin lỗi, tôi hoàn toàn không có ý định đó. Chẳng qua là vì tôi còn phải quan tâm đến vận mệnh đất nước bà nên buộc phải lo tính cho những chuyến đổ bộ sau.
- Cảm ơn, nhưng giờ đây tôi là công dân Pháp. Tôi chẳng muốn dính líu đến cái nước Việt Nam khốn khổ đó làm gì.
- Quan tâm hay không là tùy bà. Nhưng xin bà vui lòng trả lời câu hỏi của tôi.
- Cộng quân có hàng đàn chó săn đi theo. Chúng hít hít chân tôi, ve vẫy đuôi rồi bỏ đi.
- Trời ơi. Đúng là một huyền thoại hoang đường. Chăng lẽ lũ chó chuyên môn huấn luyện để săn người của họ lại tồi tệ đến như vậy!
- Với tôi thì ngay cả chó của Warrens cũng phải biết lễ độ. Đơn giản là tôi biết cách trị chúng.
- Cách nào?
- Hí hí hí! Đây là một bí quyết! Xin ông thông cảm cho tôi vì nó là món tài sản cuối cùng tôi dùng vào chuyện kiếm ăn... Tôi chỉ tiết lộ điều này như một vụ mua bán licence.
- Liệu có bằng giá cuốn phim Cagoul - jaune chết tiệt đó không? - Warrnes mỉm cười nhạo báng.
- Với đồng nghiệp thì tính giá mềm thôi. Thì cứ nói sơ sơ rồi mặc cả sau.
- Mua gì cũng phải nhìn qua mặt hàng đã chứ.
- Có thứ bỏ hàng đống tiền ra mua đem về nhà rồi mà van xin mãi cũng chưa được nhìn đấy! - Mộng Vân nháy mắt cười.
- Chưa được nhìn thì cũng phải được nghe chứ.
- Thuốc chống chó "Antichinenique ba mươi chín nghìn"!
Mộng Vân bịa ra một cái tên ba láp để khêu gợi trí tò mò.
- Hữu hiệu đúng như bà nói?
- Thưa ông còn hơn thế nữa? Khi hải quan dùng chó vào mục đích phát hiện ra bạch phiến giấu trong các bịch hàng hóa, bưu kiện, bưu phẩm thì Mafia đã đề ra cho các labo của họ một nhiệm vụ bức thiết là tìm ra một loại thuốc thăng hoa không mùi vị nhưng tác động mạnh vào khứu giác của chó khiến chúng mất hẳn khả năng đánh hơi, thậm chí sự lầm lạc dẫn tới mức thù tưởng là bạn, thực biến thành hư, thơm hóa thành thối... Tóm lại là nháo nhào lộn bậy hết. Chỉ cần một gam "Antichienique ba mươi chín nghìn" đủ bảo đảm an toàn về phương diện mùi vị cho một yến héroinne. Giá của nó còn cao gấp trăm lần bạch phiến nhưng tính ra chi phí lưu thông chưa đến một phần trăm giá thành. Vì vậy Mafia coi đây là biện pháp lý tưởng để chống lại đàn chó của hải quan và cảnh sát.
- Thưa bà, tôi chưa nghe thấy nói về loại thuốc này. Ngay đến những thông báo thường niên của CIA cũng chưa hề đề cập hay dự báo tới.
- Thì đây là một thông tin quý giá, ông có thể mua để cho in vào "Niên giám cương mục" cua quý vị!
- Trước tiên bà phải cho chúng tôi thử thứ biệt dược đó.
- Chính tôi đã là vật thí nghiệm cho qúy ông. Trong cuộc đổ bộ vào mũi Kim Ngưu, cha Bảy Dĩ định lột trần tôi để thay đồ mới nhưng tôi đâu có chịu. Hành trang của tôi đã có tẩm chất "Antich ba mươi chín". Tôi thoát chết còn toàn bộ đối chứng không có thuốc đều nộp mình cho Vixi.
- Bà lầm rồi, không riêng bà mà cót nhà báo Phan Quang Nghĩa cùng ông bác sĩ Ngô Thế Vĩ đều thoát nạn.
Warrens mỉm cười hướng cái nhìn soi mói vào mắt Mộng Vân. Chị chỉ lúng túng trong một phút và đã tìm ngay được lời giải thích thỏa đáng:
- Ông Nghĩa thoát chết cũng nhờ thuốc của tôi. Trong suốt cuộc hành quân, tôi nhờ người đàn ông khoẻ mạnh này mang giúp cái túi đựng đồ trang điểm. Hộp "Antich ba mươi chín nghìn" để trong đó nên vô tình ông ta được bảo vệ.
- Còn bác sĩ Ngô Thế Vĩ?
- Trước khi gặp ông ta, lũ chó có thể đã bị huỷ hoại khứu giác vì "Antich ba mươi chín nghìn"! - Mộng Vân cười đắc thắng - Giả sử không có thuốc của tôi mà ông Vĩ vẫn thoát chết thì cũng hợp quy luật lôgích thôi! Đó là xác suất tự nhiên.
- Luận thuyết của bà cũng hữu lý đấy. Nhưng chúng ta có thể kết thúc câu chuyện chó má ở đây được rồi.
- Thế ông định đặt mua "Antich ba mươi chín nghìn" của chúng tôi à?
- Của bà? Và mua để làm gì?
- Trời ơi, thiếu gì lúc cần đến. CIA nuôi dưỡng hàng trăm tổ chức bạo loạn, nhúng tay vào hàng ngàn cuộc thâm nhập đổ bộ, nhòm ngó, phá hoại, ám sát, khủng bố khắp mọi xó xỉnh trên hoàn cầu. Nếu trong tay họ có thêm phương tiện "Antich ba mươi chín nghìn" thì chiến tích của họ càng rực rỡ, tính mạng của họ càng an toàn chứ sao?
- Đồng nghiệp hiểu lầm chúng tôi rồi. Chiến lược hiện nay của Hoa Kỳ là phòng ngự. CIA không được phép tiến công ai!
- Hí hí hí! Chính tôi đã tham gia cuộc hành quân... phòng thủ của quý ngài nên tôi hiểu rõ sự cần thiết phải có "Antich ba mươi chín nghìn" hơn ai hết. Hỏi nhỏ ngài Phân vụ trưởng nhé: - Connetion: Banville - Washington của ông vẫn hoạt động bình thường chứ? Tôi nghĩ là thứ này sẽ giúp cho chiến lược phòng thủ của quý ông nhiều lắm đấy.
Warrens chột dạ về câu nói ỡm ờ nửa đùa, nửa thật của Mộng Vân. Tuy nhiên ông ta cố giấu vẻ bối rối bực tức mà chỉ nhún vai cười nhạt đáp lại:
- Thưa bà, bà là một người thích đùa. Tiếc là tôi không có nhiều thì giờ để hưởng ứng.
- Không, tôi hoàn toàn nói nghiệm chỉnh. Tôi muốn ký hợp đồng bán cho ông một ký "Antich ba mươi chín nghìn". Hay ông mua licene để tự chế tạo lấy cũng được.
Warrens cười:
- Việc này đâu phải riêng tôi quyết định được. Chí ít cũng phải biết giá cả. Có hàng mẫu để trình lên thượng cấp. Bà hãy coi cuộc viếng thăm của tôi hôm nay như một hành động thăm dò, môi giới...
- Chuyện giá ca, hàng mẫu ông khỏi lo. Một triệu quan đâu phải là món tiền lớn khiến ông Phân vụ trưởng phải xin phép. Nếu ông vui lòng ứng trước năm trăm ngàn quan thì tôi có thể thoả mãn mọi yêu cầu của ông, cả hàng mẫu lẫn công thức chế tạo.
- Chúng ta hãy bỏ ngỏ khả nàng đó. Bây giờ xin thanh toán với bà khoản thù lao cho những tin tức bà vừa cung cấp cho tôi.
- Cảm ơn.
- Nhưng liệu có bằng cuốn phim Cagoul - Jaune không ạ?
Warrens hỏi với giọng điệu châm biến.
- Chẳng có gì để so sánh được. Tôi có thể biếu không ông những tin vừa nói. Tôi còn đang quảng cáo món hàng mới của mình kia mà, vội gì.
- Thưa bà, đây là tiền của công quỹ chứ không phải của riêng tôi mà bà từ chối.
Warrens đặt ba trăm đô-la lên bàn làm Mộng Vân thích thú đến ngạc nhiên.
- Hoàn toàn không tới giá đó, thưa ông Phân vụ trưởng.
- Đôi lúc cũng phải học mấy con gà trống Gaulois kẻo bà lại chê người Mỹ thô lậu, kém galant.
- Cảm ơn.
- Xin tạm biệt bà.
- Vội thế ông Warrens.
Mộng Vân đứng dậy tiễn khách ra cửa bắt tay rất chặt.
- Au revoir!
- A biêntôt!
Khi Warrens đi khuất rồi, Mộng Vân khép cửa quay vào mở nhạc và ôm con mèo Margo quay tít theo điệu van cuồng nhiệt. Cơn phấn khích dịu đi, chị quẳng chú mèo xuống thảm rồi lăn ra giường thở dài tiếc rẻ.
- "Một con mồi ra trò mà tuột mất! - Lạy Chúa!"
Nhưng rồi chị lại tự an ủi:
"Dù sao thì hôm nay cũng là một ngày may mắn đến bất ngờ, một ngày vui!"
Trước đây Mộng Vân đã sống những năm tháng huy hoàng với biết bao nhiêu trận cười "trăm ngàn đổ một". Còn bây giờ, chỉ mấy trăm đô la đã kích thích thần kinh, đã gọi là vận may, là hạnh phúc? Giọt nước mắt lăn trên gò má, nỗi tủi hổ nhanh chóng làm tan biến niềm vui nhỏ bé của chị.
Người đàn bà quá thời cứ vụt vui, vụt buồn, dở cười dở khóc cho đến lúc thiếp đi trong giấc ngủ nặng nề và cất tiếng ngáy như... sấm.
...
Lại có tiếng chuông gọi cửa. Mộng Vân choàng dậy và chị có cảm giác Warrens quay lại. Phải chăng ông P mồi chài! Ý nghĩ hoang tưởng đó khiến chị vui vẻ bật khỏi giường, tô làn môi, xoa chút phấn, sửa mái tóc và vuốt lại bộ đồ cho gọn mắt.
Nhưng người chờ ngoài cánh cửa lại là đàn bà.
- Bạch Kim! Ôi cô bạn thân mến, cơn gió nào đưa em đến đây?
- Chị Mộng Vân! Không cơn gió nào bê nổi em nữa rồi. Kể từ ngày đi Hồng Kông với chị, em đã đẫy ra đến ba, bốn kí!
- Trông em vẫn trẻ, chỉ có chị là già đi nhiều.
Bạch Kim nhìn kỹ Mộng Vân và nhận thấy lời "tự thứ' của chị là rất đúng.
- Làm sao chống lại được với thời gian hả chị. Em cũng cảm thấy tuổi già rồi nữa là chị.
Hai người đàn bà khoác tay nhau đi vào trong phòng.
- Làm sao em biết chị ở đây mà đến thăm?
- Em nghe chị nói một lần là chị ở phố L.Reynaud. Em phải nhờ anh cả em tra địa chỉ qua danh bạ điện thoại mới tìm thấy.
- Cảm ơn Bạch Kim đã có công tìm đến với chị. Cả gia đình em đều thương chị. Bây giờ chị sống với ai.
- Một mình.
- Sao chị chẳng lấy ai? Chị thích độc thân à?
Mộng Vân buồn buồn:
- Chị quen tự do buông tuồng, tiêu hết cả tuổi xuân cho những canh bạc ái tình thâu đêm suốt sáng. Lúc đó có một trào lưu nổi loạn chống lại mối quan hệ hôn nhân truyền thống. Vong thân và tự sát là quyền tự do tối thiểu của con người. Nỗi chán chường đến lúc nào không biết, chị bắt đầu ghê tởm đàn ông và chẳng còn thiết lấy chồng nưa. Đó là thứ tự do mua chịu đến tuổi già mới trả giá.
- Giờ đây chị vẫn có thể tìm cho mình một người đàn ông đứng tuổi để nương tựa nhau lúc tuổi già.
- Chẳng còn đẻ đái nữa thì lấy chồng để cãi nhau vặt à?
Bạch Kim cười:
- Tình yêu không có tuổi tác chị Vân ạ.
- Ôi cô bé ngốc nghếch mới đáng yêu làm sao. Tình yêu của chị đã chết trước tình dục. Và giờ đây tình dục cũng khô kiệt rồi. Chẳng còn thứ hồ để dán mình vào với đàn ông nữa.
Nói đến đây Mộng Vân cười như người say rượu và chị nói tiếp:
- Dù sao hôm nay cũng là một ngày vui. Warrens vừa đến thăm chị và sau đó là em.
- Warrens là ai? - Bạch Kim vờ như lần đầu tiên được nghe tên nhân vật này.
- Một thằng Méo. Một yếu nhân của CIA, hiện là Phân vụ trưởng Viễn Đông.
- Người tình cũ của chị à? - Bạch Kim hỏi vui.
- Tình ái gì thằng cha ấy. Hắn đến hỏi chuyện chó! - Mộng Vân vui vẻ kể lại những gì đã xảy ra - Và thế là chị liền gạ ký kết một hợp đồng thương mại trị giá một triệu quan!
- Em không ngờ chị còn là một nhà sinh hóa dược vĩ đại nữa?
- Sinh hóa cái mẹ gì? Chị cứ rủ hắn ký đại, lệnh trước một khoản tạm ứng tiêu chơi. Đang túng mà.
- Nhưng đời nào ông ta chịu. Ít ra thì cũng phải nhìn thấy công thức và quy trình chế tạo chất "Antichíenique ba mươi chín nghìn" chứ.
- Khó gì thứ đó! Chị chỉ cần đến thư viện Sorbonne, coppi vài chục trang nhưng công thức hóa học lằng nhằng lưu trữ trong các bộ nhớ máy tính đưa cho lão là xong.
- Nhưng hàng mẫu. Chị đào đâu ra cái chất chống chó hiệu nghiệm như chị nói.
- Thì cứ lấy hộp dầu cù là quệt vào đó một tí ba mươi chín nghìn đưa cho lão. Lão hít thấy khoái là ưng ngay thôi!
- Ba mươi chín nghìn là chất gì?
Mộng Vân cười vui vẻ:
- Dốt quá! Đàn bà An-nam-mít mà lại không biết cái ba vạn chín nghìn là chất gì? - Mộng Vân ghé sát vào tai Bạch Kim thì thầm khiến cô cười ré lên, rũ rượi ôm bụng gục xuống thành đi-văng.
- Lão ta ngớ ngẩn chứ hàng trăm chuyên gia bậc thày của nó đời nào mắc lừa chị.
- Thì khi chúng phát hiện ra, chị đã ôm bọc tiền tạm ứng chuồn mất tích rồi - Mộng Vân nói với vẻ mặt nghiêm chỉnh tự tin.
- Làm sao thoát được bàn tay truy lùng của CIA, một cơ quan tình báo có mặt trên khắp thế giới?
- Chị sẽ bay đến Sao Paolo rồi mò vào vùng rừng rậm thượng nguồn sông Amazon lấy gã tù trưởng của một bộ tộc da đỏ nào đó để sống cho đến hết đời.
- Ôi chị Mộng Vân! Những ý nghĩ của chị thật kỳ quặc.
- Nói vậy chứ mọi chuyện đều đổ bể rồi. Ông Warrens coi đề nghị của chị như một trò đùa và đã khéo léo chuyển sang chuyện khác. Công việc làm ăn coi như kết thúc! - Mộng Vân nhún vai rít một hơi thuốc lá thật sâu rồi phun ra như ống khói tàu hỏa - Tiếc thật, tuột mất con mồi béo hú!
- Em lại mừng là chị chưa kịp ký hợp đồng. Nếu kí ông thì làm sao chị em có thể ngồi nói chuyện với nhau ở đây.
- Hí hí! Mừng cuộc hội ngộ cố tri, chị mời em đi Moulin Rouge một chầu. Có ba trăm đô-la trong túi rồi.
- Em sẵn sàng đi, nhưng chị phải để em chi. Em lấy chồng mà không mời chị, em thật có lỗi. Hôm nay chị phải uống mừng chúng em.
- Lấy chồng rồi? - Mộng Vân ngạc nhiên - Hồi đó hình như em mê cha Hoàng Bảo Thạch. Nhưng hắn bị cộng sản tóm cổ rồi kia mà?
- Em không lấy Hoàng Bảo Thạch mà lấy Phan Quang Nghĩa!
- Nghĩa là em Phan Quang Ân chứ gì? Ôi cái thằng trời đánh! Hắn bị đạn xuyên qua ngực mà không chết. Chính chị đã cứu hắn khỏi bị rơi vào tay cộng sản đó?
- Thế ạ! Em xin cảm ơn chị. Thế mà không thấy chúng em kể chuyện này.
- Hay ho chi mà kể. Với lại hắn đâu có biết. Trên đường hành quân hắn đeo hộ chị chiếc túi, trong đó có hộp "Antich ba mươi chín nghìn". Máu me như thế mà không có thuốc chống chó thì lủi đâu cho thoát!
Mộng Vân trườn theo cái vết bịa đặt của chị một cách rất tự nhiên y như mọi chuyện đã diễn ra đúng như vậy. Có một sự thật chị không hay biết là chính Phan Quang Nghĩa đã gạt tên chị ra khỏi bản danh sách chui vào nhà đá!