Hoàng Quý Nhân đang đứng trước một mối lo lớn. Tình hình tổ chức mở rộng cần đến những khoản chi lớn. Warrens đã hứa tài trợ cho mọi hoạt động của lực lượng trong nước, nhưng đó mới chỉ là những ngân khoản được thông báo qua những bức mật điệp. Quý Nhân yêu cầu CIA chuyển số tiền đó vào ngân hàng cho y, còn y sẽ bỏ tài sản riêng còn đọng ở trong nước ra chi phí cho công vụ. Nhưng CIA lại đòi phải có chứng từ mới thanh toán hợp pháp được. Điều này làm cho Quý Nhân tức điên lên. Y điện cho Warrens là nếu Mỹ không tin thì y sẽ bỏ mặc bọn đàn em "chết đói". Cuối cùng Warrens phải nhân nhượng. Hắn sẽ tạo ra những phép thuật để đều đặn chuyển tiền vào tài khoản của Nhân ở Thụy Sĩ và ở Italia. Warrens cũng hối thúc Nhân nhanh chóng chuyển cho y món hàng mà Bảy Dĩ đã hứa.
Quý Nhân đã khôi phục được một màng lưới xuống đến một số tỉnh ven biển. Y thiết lập mật cứ Anpha để khi cần có thê rút vào bí mật hoàn toàn trong những điều kiện bất lợi. Bây giờ y phải tính chuyển cái kho báu chôn sân trong vườn biệt thự Vie du Château. Lili ở trong trạng thái tâm thần rồi nên y có thể mang về chôn ngay tại nhà này mà không sợ lộ.
Một buổi chiều Hoàng Quý Nhân đi bộ lảng vảng trước tòa biệt thự. Y nhổ nước bọt khi nhìn thấy tấm biển làu xanh với hàng chữ tươi mát: "Nhà trẻ Chim non" treo trên nóc cổng. Y chờ đến giờ tan tầm. Cùng với những bậc cha mẹ đến đón con. Quý Nhân trà trộn vào đám đông. Y đã đến khu vườn có giấu cái kho báu. Sân chơi đã làm nhẵn lì đám cỏ dưới gốc cây trắc bách diệp. Cách đấy vài chục mét người ta bắc dãy vòi nước cho các cháu rửa tay trước khi vào nhà ăn. Quý Nhân vờ như đang chờ con để xác định lại vị trí chôn giấu của quý. Tấm bản đồ nhỏ xíu ghi cẩn thận các vật chuẩn để đã đào là trúng. Sau đó y bước theo vài đưa trẻ em nhà ai đó và ra cổng đi thẳng.
Đi một đoạn ngắn y bỗng thấy một người thợ chữa máy nước đang dùng bàn ren, ren ống nước cạnh cái hố tiêu nước vỉa hè. Quý Nhân liền quay lại, la cà ngồi xuống bên người thợ vui vẻ hỏi:
- Chào cậu! Hồi này sao nước non trục trặc quá vậy cậu?
- Chuyện chi anh Hai?
- Tôi là thứ Năm. Tôi ở lầu ba mà nước lúc lên lúc không. Tôi muốn đặt chiếc máy bom 1KW. Cậu có thể làm giúp được không?
- Sao lại không, anh năm. Nghề bọn em mà.
- Nhà riêng cậu ở đâu, tối tôi lại ta bàn tính giá cả.
- 51/7D Đinh Tiên Hoàng. Anh Năm hỏi thằng Hai Tân.
Quý Nhân ghi địa chỉ, đặt điếu thuốc 555 lên miệng người thợ rồi bật lửa.
Tối hôm đó Nhân phóng Honđa tới Hai Tân.
Tôi đưa cậu đến xem địa thế rồi mới tính được Hai Tân ngồi lên sau xe nhưng Qnỷ Nhân không đưa về nhà mà rẽ vào quán nhậu.
- Anh Năm muốn bàn cách làm ăn với chú em. Trước hết ta phải nâng ly kết ngãi đã.
Hai Tân chưa tường công chuyện làm ăn, nhưng được mời thì cứ nhậu chơi. Ăn uống xong Nhân đưa người thợ trẻ ra ngồi ngoài ghế đá bên sông Sài Gòn.
- Chú em phụ trách sửa chữa nước khu Đồn Đất?
- Dạ.
- Chú em có thể làm tắc nước một ngôi nhà nào đó ít ngày được không?
- Dạ đâu có khó. Đảm bảo có nước mới khó chứ làm tắc thì chỉ cần đóng van là xong liền.
- Sau đó sở nước sẽ gọi chú em đi chữa. Nhưng chú em không tìm ra sự ngắt dòng từ bên ngoài mà phải tìm sửa bên trong. Được không?
- Dạ được chớ!
- Nhà đó lại không có sơ đồ ống dẫn, mà nhu cầu nước thì rất khẩn cấp. Thí dụ như một công sở, một bịnh viện chẳng hạn, nước còn quan trong hơn gạo. Lúc đó chúng ta sẽ đưa ra một kế hoạch: phải thăm dò. Họ chịu chớ?
- Dạ không còn bản đồ thì chỉ có cách đào thăm dò.
- Dĩ nhiên là họ phải trả công đào cao cho chúng ta.
- Trời đào bới cực lắm anh Năm ơi? Thằng em ngán thấy mồ chuyện đó. Mà cuối cùng họ có trả cho mình mấy tiền bạc. Không bõ!
- Trời, thằng em hiền quá. Việc đó để anh Năm nhận làm thuê cho chớ. Cậu cứ việc ngồi chơi. Anh Năm đào vờ vịt thôi. Vài bữa chú em mở van, thế là chú em có tiền xài. Anh Năm đây cũng đỡ thất nghiệp!
- Em chưa tính làm ăn kiểu này bao giờ!
- Chỉ có sự khôn ngoan mới giúp ta khỏi đói. Tiền của Nhà nước thôi mà, có thấm chi? Ta làm thử coi. Cứ một "phi vụ" như vậy anh chi chú em năm ngàn, còn bao nhiêu mặc anh. Chịu chớ?
- Dạ. Ta tạm thử một vụ xem sao anh Nam à. Anh định nhằm vào nhà nào.
- Cái nhà gần chỗ chú sửa bữa qua đó. Nhà trẻ "Chim non". Nhà trẻ mà thiếu nước một ngày là không chịu nổi đâu.
- Tội bọn trẻ quá!
- Cũng tội, nhưng người ta phải cho xi-téc chở nước đến. Ta chỉ "chữa" sau 36 giờ. Nếu cần ta vờ làm cả đêm. Ưng chưa?
- Dạ được, nhưng ta bắt đầu vào lúc nào.
- Vào đêm thứ năm. Sáng thứ sáu họ phải kêu nhà máy nước. Chiều thứ sáu chú em đến chữa không xong. Sáng thứ bảy phải thuê đào thăm dò. Chú em cứ báo cáo với trạm cấp nước là đang sửa gần xong. Anh sẽ làm cả đêm thứ bảy hoặc nếu cần kéo qua chúa nhựt. Bọn trẻ chỉ khó khăn một ngày thôi vì thứ sáu trong sa-tô-đô thế nào cũng còn chút ít...
Sau một chầu nhậu nữa chúng mới chia tay nhau.
Phó chủ tịch quận, chị Năm Ngân phải chuẩn chi một khoản tiền bất thường để chữa đường dẫn nước cho nhà trẻ Chim Non. Mất bản đồ đường ống nên công việc trở nên phức tạp. Người nhận đào thăm dò cũng chỉ xin một số công vừa phải vì ông ta coi việc này như là nghĩa vụ đối với mầm non đất nước.
Sau bữa cơm chiều chị Năm đạp xe đến nhà trẻ Chim Non xem công việc sửa chữa tiến hành đến đâu. Tối thứ bảy nhà trường vắng ngắt. Chỉ có gia đình bà gác cổng sống ở gian buồng bên cạnh phòng thường trực là có mặt đông đủ. Các phòng học đều tắt đèn và khóa của. Chị Năm đi ra vườn sau, người ta đã bắc ra đây ba ngọn điện sáng trưng để làm cả đêm. Chị thấy chiếc xích lô máy chất dụng cụ đào bới đỗ ở giữa sân. Chỉ có một người thợ đang lúi húi đào sau gốc cây trắc bạch diệp. Lá cây che mất ánh đèn nên chị chỉ nhận ra người thợ khi nghe thấy tiếng xẻng đào hối hả. Khi phát hiện có người vào người thợ ngừng tay nghe ngóng.
- Bác ơi, chỉ có mình bác làm thì bao giờ mới chữa xong?
- Dạ còn có chú hai nữa ạ. Chú làm cùng với tôi! - Người thợ cười để lộ hàm răng trắng trong bóng cây - Thưa bà, xin bà thông cảm cho tuổi trẻ. Tối thứ bảy chắc cậu Hai còn đi nhậu, đi chơi chút xíu. Có lẽ độ tám giờ mới đến. Dạ tôi cứ làm trước, việc nặng nhọc này tôi quen hơn. Cậu Hai thì chuyên về thông lắp đường ống.
- Liệu có hoàn thành trong ngày mai để sớm thứ hai xắp nhỏ có nước cùng được không ạ.
- Dạ bọn tôi sẽ ráng hết sức. Chưa thể hứa với bà được vì hệ thống nước trong nhà này quá phức tạp. Cứ phải lần từng bước. Xin bà cứ an tâm. Anh em tôi sẽ mần suốt đêm.
Thấy thái độ nhiệt tình của người thợ, chị phó chủ tịch cũng tin tưởng. Chị nói với bà gác nhà chuẩn bị nước uống đầy đủ cho những người thợ làm đêm rồi đạp xe về nhà.
Ngôi nhà tắt đèn nên chị đoán anh Hai chưa về, Năm Ngân mở cửa dắt xe vào tự nhiên thấy chóng mặt nôn nao. Chị đóng cửa rồi lần vào nằm xuống đi-văng. Chị cố nôn, nhưng không nôn được, mồ hồi toát ra, mệt mỏi, hơi thở đứt ra từng đoạn. Chị mỉm cười sung sướng vì những biến chuyển trong cơ thể mấy ngày gần đây. Niềm hạnh phúc sắp được làm mẹ hiện rõ trên khuôn nhặt xanh tái. Giá như lúc này có anh Hai ở bên, hỏi han chăm sóc chị... Năm Ngân bỗng thấy tủi thân, hai giọt nước mắt lăn xuống gối. Tâm tính chị cứ đổi thay, buồn vui bất chợt, dễ xúc động như vậy. Một lúc sau chị thấy dễ chịu hơn. Chị lại thu dọn nhà cửa. Chị thấy mảnh giấy nhỏ Hai Bền viết vội để lại trên bàn.
"Anh về ăn không thấy em. Ăn xong anh lại phải đến cơ quan có việc. Em cứ khoá cửa nghỉ trước đi. Khi về anh tự mở, không phải chờ anh. Hôn em".
Nhưng Năm Ngân đâu có ngủ được. Chị buông màn nằm thao thức mãi.
Đồng hồ điểm mười hai tiếng chị mới nghe tiếng xe Honda quen thuộc tắt máy ngoài cửa. Tiếng mở khóa và ánh đèn buồng ngoài bật sáng. Hai Bền rón lén đi vào toa-lét. Năm Ngân xoay mặt vào trong thở nhè nhẹ. Thay quần áo xong Hái Bền len lén đến nằm sát xuống bên vợ.
- Đi chơi đâu, bộ vui lắm sao mà mười hai giờ mới về?
- Đâu có thì giờ đi chơi!
Thực tình anh đang phải bù đầu vì một vụ việc mới. Giám đốc tổng kho vật tư chiến lược của khu vực phía Nam mất tích với một số tài liệu quan trọng. Bên Công an coi vụ này vượt ra ngoài mục đích kinh tế và liên quan nhiều đến quân sự nữa. Vì vậy hồ sơ được chuyển sang cơ quan tình báo quân sự để phối hợp điều tra. Cấp trên giao cho anh nghiên cứu để sáng thứ hai báo cáo. Thế mà vợ chẳng thông cảm cho chồng.
Anh nghe tiếng chị khóc thút thít.
- Để mặc người ta một mình đau tưởng muốn chết! - Giọng chị lạc đi, chị òa lên khóc.
- Đau sao? Anh đâu có biết, anh xin lỗi - Anh đặt tay lên trán chị - Mát thôi!
- Chỗ khác kia!
- Chỗ này à?
...
- Chỗ này? ... Hay đây?
Chị bật cười, đấm vào lưng chồng rồi kéo tay anh:
- Đây nè!
- Đau bụng à, để anh lấy thuốc cưng uống nghen.
- Anh chẳng biết gì cả, bịnh này đâu có xài được thuốc.
- Sao em?
- Em đau nghén đó.
- Trời ơi! Sao bữa nay em mới báo tin cho anh.
- Sợ anh mừng hụt, em đợi thiệt chắc chắn mới báo!
- Ôi anh vui quá, hạnh phúc quá!
Anh ôm lấy chị như muốn bế bổng chị lên.
- Đừng! Đừng làm thế anh, phải kiêng đấy. Ôi phải thiệt nhẹ nhàng, thiệt nhẹ thôi.
- Đã thế mà buổi tối còn đi đâu?
- Em đến nhà trẻ Chim non.
- Tối thứ bảy đến đấy làm chi?
- Nhà trẻ mất nước hai ngày rồi. Không có bản đồ ống dẫn phải thuê thợ đến đào thăm dò chỗ tắc. Nhà trẻ trọng điểm của quận, hơn ba trăm cháu nhỏ, không có nước chịu sao nổi. Em đến chỉ thấy một ông thợ đào bới tùm lum ngán quá.
- Một ông thợ đào bới tùm lum?
- Dạ.
- Mặt mũi ra sao?
Năm Ngân cười.
- Anh bị mắc bịnh nghề nghiệp hay sao mà nói đến ai cũng phải mô tả nhận dạng.
- Có cái gì đó làm anh nghĩ đến Hoàng Quý Nhân.
Hai Bền bật dậy. Anh quay điện thoại. Khi đầu dây bên kia lên tiếng hỏi thì anh bỗng ngần ngại.
- À, tôi Bền đây. Bảo cậu Lê đến nhà trẻ Chim Non gặp tôi ngay nhé. Nhớ mang theo súng và con Miki.
Hai Bền quay lại nói với vợ:
- Em chịu khó ở nhà một mình nhé. Có chuyện chi anh gọi điện về.
Nói xong anh phóng xe máy đi ngay.
Đến cửa nhà trẻ không thấy đèn sáng trong vườn. Anh gõ cửa, bà gác cổng mắt nhắm mắt mở hỏi vọng ra:
- Ai đó?
- Mấy ông thợ chữa máy nước còn làm việc không.
- Họ về nghỉ lâu rồi.
- Bà cho tôi vô. Có công vụ mà.
- Ông là ai?
Hai Bền đưa chiếc chứng minh thư qua khe cửa. Vừa lúc đó chiếc xe Gíp của Lê phóng đến. Lê nhảy xuống cùng con Miki. Bà gác cổng mở cửa cho họ vào.
- Có chuyện gì anh Hai?
- Mình kiểm tra một giả thuyết thôi. Nhưng cẩn thận giữ nguyên hiện trường.
Bà gác cổng bật đèn làm cho khu vườn sáng trưng. Hai Bền cùng Tư Lê dắt con Miki đi qua từng hố đất. Khi đến bên cây trắc bạch diệp, con chó bỗng sủa váng lên. Họ nhìn thấy trên mặt đất có hai chiếc vỏ chai. Con Miki xông đến bên cái hố vừa dùng chân bới lộn vừa sủa. Nó hít mạnh rồi sục mõm xuống hố đất.
- Miki nằm im!
Con chó ngoan ngoãn nằm tại chỗ quay đầu lên nhìn chủ bằng đôi mắt ướt, cái đuôi vẻ vẩy rất vui vẻ.
- Cậu vào gọi điện cho anh Định bên Sở Công an xin một chuyên gia về hiện trường, một chuyên gia về vũ khí đến ngay. Đề nghị anh cho lệnh giữ lại tất cả những xe cộ, nhất là xích lô máy đi trên đường trong giờ này.
- Rõ.
Mười phút sau chiếc xe chuyên dụng của cơ quan điền tra hình sự đưa hai chuyên gia và các phương tiện đến. Họ lần lượt chụp ảnh hiện trạng rắc bột lên vỏ chai, chụp dấu giầy dép, vết lốp xe.
Cuộc đào bới vùng đất được tiến hành thận trọng theo hướng đánh hơi của Miki. Dưới ba chục phân, họ phát hiện ra chiếc dép rồi cả bàn chân và toàn bộ xác người đàn ông mới chết còn nguyên vẹn, vừa bị vùi lấp sơ sài. Họ nhận ra người thợ chữa máy nước Trần Văn Tân.
- Mình chậm mất rồi! - Hai Bền thất vọng và bực tức thốt lên.
Ba giờ làm xong biên bản và thu dọn hiện trạng. Anh trở về Sở công an để nhận định sơ bộ vụ án, rồi quay về cơ quan mình báo cáo lại tình hình cho đại tá Nguyễn Hữu Đức.
- Chẳng lẽ nó cứ tự do tác yêu tác quái, còn chúng ta chỉ có việc đến thu dọn hiện trường cho nó hay sao?
Đại tá tỏ vẻ bực tức. Từ công tác tình báo nay ông chuyển sang chỉ đạo cả công tác phản gián, ông cảm thấy rất nhiều khó khăn, lúng túng, bị động. Đúng là trình độ chưa theo kịp tình hình. Ông chợt nghĩ: Nếu chỉ phòng ngự thôi thì sẽ luôn luôn bị kẻ địch chọc thủng lưới. Phải tiến công, nghĩa là phải lấy công tác tình báo khám phá địch để hỗ trợ cho công tác phản gián. Mặt này mình vốn có kinh nghiệm vốn có thế mạnh mà giờ đây mình chưa biết kết hợp...
Ông cho phép Hai Bền về nghỉ đến mười giờ rồi sẽ làm việc tiếp.
Chị Ngân cứ ngong ngóng chờ chồng nhưng không thấy. Chị phấp phỏng nhưng chưa dám gọi điện đến cơ quan anh để hỏi tình hình. Sáng ngày mới thấy anh về. Chị toan trách nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi buồn bã của anh chị lại thấy thương.
- Tình hình có tốt đẹp không anh?
- Hỏng mất rồi. Anh đến chậm bốn mươi phút nên chỉ còn thấy xác người thợ máy nước. Hung thủ đã tẩu thoát.
- Trời ơi, thợ máy nước nào? Cái ông nói chuyện với em tối qua à?
- Không, chính nó là hung thủ. Cậu thợ này rất trẻ. Mãi mười một giờ cậu ta mới đến làm và nó đã đầu độc cậu ta rồi vùi xác xuống hố.
- Tại sao hắn giết cậu ta?
- Để bịt đầu mối! Nó đã chuyển khỏi đây cái kho báu của nó.
- Kho gì.
- Vàng bạc, kim cương, đá quí... Nhưng cao giá hơn nữa là bộ tài liệu lưu trữ của nó, những thứ rất cần cho chúng ta. Ôi, tại sao anh lại không đoán nổi ra điều này. Suốt mấy năm anh đặc trách theo dõi nó mà anh không tính đến giả thuyết này. Mãi đến lúc em nói đến chuyện "đào bới tùm lum" anh mới chợt hé ra... Bây giờ thì nó lại lẩn sâu vào trong một cái màn bí mật mới.
...
Thực ra Hoàng Quý Nhân đã nhanh hơn Nguyễn Văn Bền một giờ ba mươi hai phút. Hai mươi giờ mười lăm tối thứ bảy y đã thu dọn toàn bộ kho báu lên chiếc xích-lô máy. Vừa lúc đó thì Hai Tân đến. Cậu ta cũng cốt có mặt chiếu lệ thôi. Nhưng khi nhìn thấy Nhân chất lên xe những hòm bê bết đất thì Hai Tân đã sinh nghi.
- Anh Năm về nghỉ thôi chứ? - Hai Tân hạ thấp giọng - Mấy thứ gì thế này?
- À... anh Năm nhạt quấy thứ đồng nát bậy bạ đó đem về xem có xài được vào việc chi không. Giờ thì anh Năm chia tiền để cậu Hai đi nhậu nghe.
- Dạ.
Quý Nhân đưa cho Hai Tân xếp bạc. Tân cầm lấy nhưng vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn. Hai Tân đoán người cộng tác với y phải kiếm được cái gì hấp dẫn lắm. Y nhìn mấy cái hòm trên chiếc xích-lô một cách thèm thuồng:
- Anh Năm không chia mấy thứ kia cho thằng em sao?
- Có chớ, nhưng chờ bán xong đã. Chia ngay bây giờ sao được!
Y mở một chai bia đưa cho Tân và chai thứ hai cho mình. Hai đứa cụng chai rồi cùng nốc.
Mười giây sau Hai Tân lảo đảo. Nhân đỡ lấy cây thịt và nhẹ nhàng dốc đầu nó xuống cái hố đào sẵn. Hắn xúc vội mấy xẻng đất đắp lên cái xác chết. Nhân nhẹ nhàng mở cánh cổng đẩy xe ra rồi khép lại như cũ. Đạp một đoạn rồi y mới nổ máy phóng về chỗ chiếc Toyota đứng đợi. Lili chờ y ở đây. Y chuyển mấy thứ sang xe Toyota rồi ra hiệu cho Lili lái theo mình. Đến vườn cây Lăng Cha Cả, Quý Nhân chọn một bóng tối quăng chiếc xích-lô máy lại. Y ngồi vào vòng lái thay cho Lili. Y đã về đến nhà trước hai mươi tư giờ. Y cho Lili đi nghỉ với một liều "giấc mộng Hằng Nga" mới. Một mình y thu dọn kho báu chôn xuống mảnh đất trong sân. Xong việc y mới tắm rửa, ăn uống rồi lăn ra ngủ như chết...
Mười bốn giờ sau người ta mới lôi được chiếc xích-lô máy về cơ quan chấp pháp hình sự. Tất cả dấu tay trên cán cuốc, cán xẻng, tay lái đều bị xóa hết. Hung thủ tỏ ra một tay sành sỏi trong thủ thuật phi tang.