Trần Nam lúc này đã hai mươi tư tuổi, nhưng nhìn bề ngoài vẫn như thằng trẻ con mới lớn. Hoàng Tuyết Nhu và Kiko thì vẫn vậy, trẻ trung, xinh đẹp như cô gái mười tám. Năm tháng trôi qua chẳng là cái gì đối với họ, có lẽ đến vài vạn năm thế thì bọn họ vẫn chỉ như vậy mà thôi.
Luyện tập “tâm ý tương thông” mất vài năm, Trần Nam đã không biết đã trải qua bao nhiêu đau khổ, hai cô gái kia càng ngày càng hư hỏng, lại dám liên kết với nhau để củ hành chồng yêu. Nhưng mà… kể ra ban ngày chịu khổ nhưng ban đêm hưởng thụ lại, cũng không tệ nha! Ờ! Trần Nam rất là khâm phục tài năng của mình, nếu không phải mình sáng suốt, không chỉ rèn ban ngày mà còn rèn luyện vào ban đêm, vậy thì làm sao tiến bộ nhanh được đến thế?
Mấy ngày trước, Trần Nam cùng Kiko mang ông bác Âu Vĩnh Lạc ra làm bao cát. Quả nhiên là loại tâm thuật này đã thành công mỹ mãn. Hai người phối hợp đến mức thiên y vô phùng, xuất thủ không lệch một tích tắc nào. Ông bác đã phải suy tính đi suy tính lại mất mấy ngày rồi mới gật đầu khẳng định, họ đã thật sự thành công!
Có người hỏi luyện công làm gì? Thành công rồi thì sao?
Vậy thì Trần Nam sẽ trả lời, hắn muốn làm anh hùng một lần, cùng với đó giúp đỡ ông tác giả Hoàng Ma trở thành anh hùng bàn phím…
Đến cái giờ khắc này, Trần Nam đã đứng giữa ranh giới của trời và đất. Nói ra thì cũng lạ, đây chính là cực bắc của Sinh Tồn Tinh, là điểm chính giữa của bắc cực, cũng là nơi lạnh lẽo nhất trên tinh cầu này.
Theo như Trần Nam cảm nhận, sau đó kết hợp với khoa học Trái Đất thì có lẽ tinh cầu này khá khác biệt, tầng Ozon bị lệch chứ không phải là bao phủ đều trên toàn bộ tinh cầu. Vì vậy tầng Ozon ở cực bắc rất sát với mặt đất, còn ở cực nam thì ngược lại hoàn toàn, xa cách gấp cả trăm lần những nơi khác. Vì vậy người ta mới nói ở cực nam là trời xa đất cách, còn cực bắc là trời đất giao hòa.
Trời đất giao hòa là nơi sản sinh ra thiên địa linh khí, cung cấp cho cả tinh cầu. Còn cực nam, trời xa đất cách lại được mệnh danh là cánh cửa địa ngục, là nơi mà tinh cầu hóa giải những loại độc khí, ma khí, oán khí, nói chung là những năng lượng tiêu cực, ảnh hưởng xấu đến con người đều bị tụ tập về đây, sau đó bị hóa giải. Theo thuyết tâm linh thì nơi đó có đường thông sang thế giới khác, nơi mà sinh vật sống bằng những năng lượng tiêu cực đó, và người ta gọi đó là địa ngục.
Trần Nam thì mặc kệ người ta nói thế nào, tất cả giả thuyết chỉ là để tham khảo, sự thật luôn luôn cần chính bản thân mình xác nhận lấy. Cái gì chưa thấy thì không nên tin hoàn toàn.
Nhưng hôm nay, khi đến cái địa vực trời đất giao hòa này, Trần Nam mới cảm nhận được cái đúng của người xưa. Nơi đây thực sự là xuất xứ của thiên địa linh khí, nồng độ đậm đặc đến cùng cực. Chỉ là bên trong linh khí nơi này lại có một khí tức lạnh lẽo, khắc nghiệt, vì vậy mà không mấy ai dám trực tiếp hấp thu linh khí nơi này. Chỉ có thể đợi khi chúng phân tán ra các địa vực khác, bị thổ nhưỡng từng nơi đồng hóa, trở nên dịu nhẹ hơn thì mới có thể hấp thu.
- Sự thù hận… thật mãnh liệt! – Kiko cau mày nói. Thân thể thông linh thiên địa của nàng đã cảm thấy khó chịu với khí tức này ngay từ khi bước chân tới bắc cực rồi.
- Xem ra con rồng đó đúng là không phải thứ gì vô hại, mà là một cục u ác tính của cả Sinh Tồn Tinh này! Aiz… hy vọng lần này chúng ta thành công nha. – Trần Nam híp mắt nhìn xuyên qua làn sương lạnh, chờ mong nói.
- Anh nghĩ mình có bao nhiêu phần chắc chắn? – Hoàng Tuyết Nhu đứng bên cạnh hơi lo âu hỏi.
- Nếu chỉ trông mong vào “tâm ý thương thông” thì có lẽ chỉ có năm phần! Nhưng anh đã cố đề ra thêm phương án B nữa, có lẽ có bảy phần nắm chắc! Nếu hiện giờ có người đẹp nào đó hôn anh một cái thật nồng nhiệt, vậy thì có lẽ là mười phần nha…
Chụt… Hoàng Tuyết Nhu chẳng hề do dự hôn một cái lên môi Trần Nam. Nhưng khuôn mặt lại trở nên hơi buồn bã, nàng thấy giờ phút này mình thật giống bình hoa. Chỉ để trưng bày mà không giúp được gì cho hắn… Giờ đây nàng mới hiểu được cái cảm giác của Kiko trước đây là thế nào. Nhưng Kiko đã chờ được tới ngày này, còn mình… phải tới bao giờ đây?
Kiko đứng bên kia đã tập trung tinh thần cảm ứng được một lúc, chỉ chỉ tay về bên phải nói:
- Chỗ đó là đầu nguồn của mọi năng lượng nơi này. Có lẽ chính là lỗ hổng duy nhất của phong ấn rồi! Chúng ta có lẽ nên nhanh chóng chấm dứt chuyện này đi thôi! Em thực sự thấy không thoải mái!
- Hai người nên đi nhanh đi! Em cũng thấy… khó chịu.
Thực tế giờ phút này Hoàng Tuyết Nhu đang thoải mái muốn chết, khí tức nơi này không thích hợp với rất nhiều người, nhưng với người tu luyện băng công, lại có công đức lực hộ thể như nàng thì năng lượng nơi đây chỉ giống như thuốc bổ, chẳng có tý thiệt hại nào. Nhưng tâm trạng lo lắng làm cho thần kinh Hoàng Tuyết Nhu căng thẳng, cũng rất là khó chịu.
Trần Nam và Kiko nhìn nhau một cái, mọi ý nghĩ giờ phút này đều như được đả thông, hai bóng hình như dính sát lấy nhau, chẳng mấy chốc đã biến mất sau lỗ hổng bên ấy.
Nhưng…
Tính toán mãi chỉ là tính toán, mọi chuyện đều có sự sai lệch giữa thực tế và giả thiết. Giờ phút này, Trần Nam đã chính thức cảm nhận được cái cảm giác khó chịu khi tính sai là thế nào.
Hắn tính sai ở đâu? Hắn tính sai ở chỗ đã đánh giá lệch lạc về con rồng này, hay nói cách khác là quá tin tưởng vào ông bác Âu Vĩnh Lạc cùng đám Bất Diệt Thần trên cả Sinh Tồn Tinh này.
Ông bác đã từng nói với Trần Nam, bọn họ mỗi lần đều tính toán rất kỹ số người chết trên chiến trường, làm sao để cho Long Tổ chỉ đủ năng lượng sinh tồn, không thể mạnh lên. Ông đoán rằng con rồng kia vẫn như cái thời xa xưa ấy, thực lực cũng chỉ là Bất Diệt Thần, chẳng qua có lợi thế về cơ thể và uy áp nên mới chèn ép bọn họ mãnh liệt. Chứ thực tế nếu cẩn thận thì cũng không nếm thiệt hại gì trong tay nó cả.
Ông bác còn dặn, Trần Nam nếu thực sự muốn làm thì nên quan sát cho kỹ, không nên phát ra bất cứ khí tức gì làm kinh động Long Tổ! Đợi đến khi nào quyết tâm cao độ, tập trung đến cùng cực, chỉ cần dùng một chiêu là kết liễu nó ngay tức khắc. Còn nếu không chắc chắn thì nên rút lui an toàn, bởi nếu chọc giận Long Tổ thì cả Sinh Tồn Tinh sẽ gặp nạn.
Nhưng… đâu phải bọn họ lúc nào cũng tính đúng? Dù có super soi đến mức nào, số người chết đi vẫn khó mà giống hệt số họ mong muốn. Có đôi lúc bệnh dịch hay thiên tai gì đó cũng có thể làm tăng sức mạnh cho Long Tổ. Mỗi lần chỉ cần một ít, một ít như thế thôi, đã đủ làm nó mạnh lên kha khá rồi.
Trần Nam và Kiko vừa lọt vào trong phong ấn, một tiếng gào oang oang như sấm nổ đã vang lên:
- Cái gì? Lũ tu sĩ ghê tởm các ngươi lại dám đến làm phiền Long Tổ ta? Khốn kiếp! Đồ khốn kiếp! Chẳng phải hiệp ước năm đó đã nói rõ, kẻ nào dám bước chân vào phong ấn này một bước, bản lão tổ sẽ bịt kín thông đạo linh khí, cho các ngươi hao mòn sạch mà chết! Ha ha… vốn định đợi thêm mười vạn năm nữa, khi đó bản lão tổ đủ mạnh, chỉ cần giết hết các ngươi là có đủ năng lượng phá phong ấn! Nhưng nếu các ngươi đã đến sớm mười vạn năm… vậy được! Chuẩn bị chết hết đi!
Trần Nam ngẩn ra, buồn bực nhìn qua Kiko. Không ngờ mình vào lần này vốn chỉ định quan sát kỹ tình hình coi sao rồi mới quyết định. Vậy mà con rồng khốn kiếp kia đã nhận ra mình ngay từ giây phút đầu tiên, vậy thì còn cái vị mẹ gì mà một kích tất thắng nữa?
Trần Nam nhanh chóng khôi phục lại lý trí, ra hiệu chuyển phương án B. Kiko gật đầu hiểu ý, thần tinh ngưng trọng nhìn xuống màn sương khói dày đặc dưới chân mình.
Không gian phong ấn này có lẽ vô cùng rộng lớn, Trần Nam tuy rằng chỉ nhìn thấy toàn sương là sương, nhưng cảm quan của hắn cũng không tệ, cảm thụ được ít nhất cái không gian này cũng phải to bằng một phần ba Sinh Tồn Tinh, không biết thánh Allah đã làm cách nào mà tạo ra nó!
Grao… Grao…
Hai tiếng gào thét chói tai làm chấn động cả không gian. Trần Nam trong lòng thầm nhủ “tới rồi”, thần tình ngưng trọng nhìn chằm chằm vào đám sương mù đang rục rịch ấy.
Vụt…
Một âm thanh xé gió rất nhỏ thôi, nhưng Trần Nam cũng đã nghe thấy rõ mồn một bên tai. Thân hình chỉ nhoáng một cái đã biến mất, Kiko cũng chẳng chậm hơn hắn một chút nào, cả hai cùng lúc biến mất như quỷ mị vậy.
Ở vị trí kia, giờ phút này chỉ toàn là một màu đen ngòm như mực… được rồi, tầm quan sát xa hơn tý nữa, xa hơn, tiếp tục xa hơn… Cho đến khi đã xa ra đến hơn một dặm, tầm mắt bình thương của chúng ta mới thấy rõ đó là cái gì.
Đó là một cái đầu màu đen kịt, nhìn kỹ lắm mới nhận ra là hình dạng đầu của rồng phương Tây. Sở dĩ phải nhìn kỹ là vì nó quá lớn, chỉ riêng cái đầu ấy đã to bằng quả thiên thạch hủy diệt thời kỳ khủng long, tức là phải rộng ít nhất đến ba mươi dặm rồi.
Con mắt Trần Nam đột nhiên trở nên đen kịt, thăm thẳm như màn đêm, Kiko cũng không khác mấy, chỉ là đôi mắt lại hiện lên màu tím quỷ dị. Hai người đang dùng thuật thiên nhãn để cảm thụ toàn bộ hoàn cảnh, đưa ra sách lược đối chiến tốt nhất.
Cái gì thế này?
Trần Nam phì một tiếng, trong lòng cũng thấy hơi run lên vì độ “khủng bố” của con quái vật này.
Chỉ thấy bên dưới là cả khối thân thể to lớn màu đen kịt như than đá, Trần Nam ước chừng ít nhất nó phải to bằng cả quần đảo Song Tử, tức là lớn bằng nửa Âu Tiên. Cái thân thể ấy rất giống con rồng phương Tây! Hai cái cánh rộng đến mức có lẽ che được cả bầu trời đang hơi rung rinh, vậy mà cảnh tượng bên dưới đã như cuồng phong bão táp, sương mù tán loạn, lộ ra một số bí ẩn bị che giấu.
Trên cái thân thể đồ sộ ấy, những chiếc vảy màu vàng kim óng ánh lại xuất hiện xen kẽ, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy nó như một sợi dây đang quấn quanh thân thể của con rồng kia vậy. Sợi dây ấy kéo dần, kéo dần, kéo dần lên trên.
- Ngao…
Trần Nam và Kiko lại một lần nữa tránh thoát cái đớp bất ngờ của Long Tổ. Cái đầu rồng còn lại sáng rực kim quang, răng không quá sắc nhọn mà lại đều đều như răng ngựa, mắt to gần như lồi ra, dưới miệng có râu dài, sừng hươu, cổ có bờm như sư tử. Đúng là đầu con rồng phương Đông như trong miêu tả. Nếu nhìn kỹ thì cái đầu này và những chiếc vảy vàng trên thân thể Long Tổ xếp thành một đường liền nhau, nhìn tổng thể thì Long Tổ giống như là con rồng đen phương Tây được con rồng vàng phương Đông cuốn quanh thân thể vậy.
Hai cái đầu rồng, hiện tại đang nhìn chằm chằm vào hai con người bé nhỏ, nhưng ánh mắt lại vô cùng đề phòng, kể ra thì cũng hơi nực cười.
Grao! Chết đi…
Hai cái đầu cùng gào thét lên một tiếng, truy đuổi muốn cắn chết hai tên khốn kiếp kia.
Trần Nam và Kiko lại chỉ né tránh, họ đang chờ đợi cơ hội! Một cơ hội thôi…
Khực…
Âm thanh giống như một con cờ hó bị xích, muốn cắn người nhưng lại bị xích giữ lại vậy. Trần Nam và Kiko chợt quắc mắt nhìn lại, nhãn thần sáng bừng lên như bắt được thứ đồ rất quan trọng.