Thư Yểu đẩy Lý Hành ra, vừa định nổi giận thì một chuông điện thoại chợt vang lên.
Đại Đông nhấc máy: “Alo, ai đấy... Ồ ồ, có, có đây, xin chờ chút!”
Anh ta tạm thời đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn Thư Yểu: “Là ông chủ gọi — tìm Đại ŧıểυ thư ạ.”
Thư Yểu bực bội, va mạnh vào người Lý Hành rồi bước tới nhận điện thoại, cô chu môi, giọng điệu nũng nịu, kéo dài từng âm tiết, ngọt ngào rót vào lòng người nghe: “Ba ơi —”
Đầu dây bên kia cười khẽ hai tiếng: “Con gái bảo bối của ba, A Hổ nói hôm nay không đón được con, là sao thế?”
“Con chỉ là ra ngoài đi dạo một chút thôi mà.” Thư Yểu đứng đó cũng không yên, cô duỗi đôi chân thon dài trắng nõn đá nhẹ vào góc tường. Dưới ánh đèn, đôi chân cô càng thêm trắng ngần, sáng lóa, làm người ta phải chói mắt.
“Đi dạo đến tận cao ốc Minh Hoa?”
“Con không…” Thư Yểu cắn môi, má phồng lên, một chút cũng không phục: “Hôm nay Mỹ Hoa khai trương, con chỉ muốn đến xem thử.”
“Xem đủ chưa? Phải về nhà ngay, sớm ôn bài đi, ngày mai còn phải đến trường báo cáo. Thầy Trịnh đã gọi điện thoại mách tội con nghỉ học nửa tháng rồi đấy.”
“Con không... Ba thật là thiên vị. Kể từ khi Lý Hành đến, ba cái gì cũng cho anh ta —”
Giọng Thư Long mệt mỏi, sự kiên nhẫn đã cạn: “Mỹ Hoa là hộp đêm, con là một nữ sinh, nhóc con xen vào làm gì, mau về nhà đi.”
“Con không về!” Thư Yểu không cam tâm: “Dựa vào cái gì Lý Hành không cần đi học, mà con phải ngày ngày đến trường, anh ta còn có tất cả mọi thứ! Ngay cả ba cũng chỉ quan tâm anh ta, con nghỉ học nửa tháng ba mới phát hiện…”
Cô cũng không phải không muốn đi học, cô chỉ muốn đánh cược xem khi nào ba mới chú ý đến cô, không ngờ thoáng cái đã qua nửa tháng, vẫn là thầy giáo gọi điện mách tội ông mới hay.
“Nghỉ học còn dám kể công, ba còn thấy xấu hổ thay cho con! Một đứa con gái so bì với đàn ông làm gì?” Thư Long xoa xoa thái dương, càng nói càng tức giận, khuôn mặt già nua đỏ bừng như Quan Công.
“Cục cưng từ nhỏ đến lớn, đồ trang sức túi xách mới nhất, thời trang cùng trang sức ở Paris, gửi con học trường danh tiếng đi đường chính, những thứ ba chưa từng hưởng thụ đều cho con cả, khi nào thì thiếu thốn con! Học sinh nữ chạy vào chỗ đám đàn ông, thể thống gì? Đừng học theo những thứ hư hỏng đó, mau về ngay!”
“Nhưng mà... nhưng mà…”
Chưa kịp nói hết lời “nhưng mà” thì điện thoại bên kia đã ngắt, chỉ còn lại một câu gọn lỏn: “Ngày mai ba không thấy con ở nhà, tiền tiêu vặt tháng này đừng mơ có một xu.”
Từ nhỏ đến lớn, Thư Yểu luôn được cưng chiều, nâng niu như trứng mỏng, làm sao cô chịu được sự lạnh nhạt như thế này. Lòng cô ấm ức đến mức muốn bật khóc.
Cô ngẩng mắt nhìn lại, cả căn phòng không một ai để ý đến cô. Mọi người đều vây quanh Lý Hành, vừa uống rượu vừa trò chuyện rôm rả, bàn tán về kế hoạch của hộp đêm Mỹ Hoa, bên trái một tiếng “Anh Hành”, bên phải một câu “Đại ca.”
Họ còn coi cô, vị Đại ŧıểυ thư này, ra gì nữa?
Thế giới như sụp đổ trong chốc lát, tất cả mọi người đều hướng về Lý Hành.
Không ai quan tâm cô, không ai để ý cô, ngay cả người ba duy nhất yêu thương cô cũng vậy!
Cô căm ghét Lý Hành! Hận chết Lý Hành rồi!
Không nói thêm lời nào, Thư Yểu lao ra khỏi phòng, không kịp đội mũ bảo hiểm đã nhảy lên chiếc mô tô, phóng đi như bay.
Nước mắt còn chưa kịp tuôn rơi đã bị gió thổi khô.
Bấy giờ là tám giờ tối, trên TV đang phát bộ phim truyền hình dài tập bốn mươi tập. Những câu chuyện tình yêu sến súa, nhàm chán lại đúng giờ lên sóng, kể về việc “lãng tử quay đầu quý hơn vàng”. Câu chuyện cũ rích, tẻ nhạt đến cực điểm, vậy mà năm nào cũng có người viết, ngày nào cũng có người xem.
Toàn bộ Hồng Kông (Hồng Cảng), ánh đèn lấp lánh vừa lên, màn đêm chính là lúc ồn ào, phồn hoa nhất.
Thư Yểu không biết đã chạy bao lâu, cô dừng xe bên bờ biển. Cho đến khi nghe thấy tiếng còi tàu lớn thông báo dỡ hàng, cô mới giật mình nhận ra mình đã đến Cảng Victoria.
“...Cánh hoa tàn này đã rơi rụng, tình sâu nghĩa nặng ngày xưa sớm thành hư không. Dòng nước thong dong vội vã trôi qua, ai có thể giữ nó lại dù chỉ một khoảnh khắc, cảm thương cho cánh hoa phiêu bạt…”
Từ xa, tiếng hát vẫn văng vẳng, không biết là Thiên hậu tình ca nào đang hát về phong cảnh tuyệt đẹp.
Đang vào mùa mưa, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, từng cơn gió biển thổi đến. Đèn neon nhấp nháy không ngừng, nhìn ra xa, Cảng Victoria khắp nơi đều là những đôi tình nhân ôm hôn, những cặp đôi tay trong tay. Khung cảnh đâu đâu cũng náo nhiệt vô cùng, hàng vạn ánh đèn của xứ Cảng rực rỡ lấp lánh.
Thế giới đẹp đẽ như thế, làm sao có thể chứa chấp một kẻ đang đau lòng như cô.
Thư Yểu mặc kệ rào chắn cảnh báo nguy hiểm, vượt qua xuống bãi biển, vứt giày sang một bên, bước chân lún sâu lún cạn, giẫm vào những con sóng nhỏ.
Con người ta luôn cảm thấy cô độc giữa những nơi náo nhiệt nhất, và tìm thấy sự tĩnh mịch trong những âm thanh ồn ào nhất.
Tâm trí cô cứ trôi nổi như những con sóng dưới chân, chao đảo bất định, sớm đã chẳng biết lạc về nơi nào. Bên tai chỉ còn tiếng gió biển vù vù, cuốn ký ức lùi lại từng trang, khiến cô không kìm được mà bắt đầu hồi tưởng.
Mẹ cô là người vợ thứ tư mà Thư Long cưới. Bà vốn là ca sĩ hàng đầu của một vũ trường, nghệ danh là Dạ Oanh. Bởi vì bà đẹp tựa Tây Thi, giọng hát thánh thót như chim hoàng oanh, nên đã được đại ca của Jội Nghĩa An để mắt tới, rước về làm vợ. Đó từng là một thời kỳ vô cùng vẻ vang.
Thế giới này vốn dĩ không công bằng.
Có người sinh ra đã được hưởng phú quý, những thứ người khác tha thiết cầu xin thì lại bị vứt bỏ như cỏ rác. Có người lao động cả đời mới đổi được một chỗ an cư. Thế nhưng, trớ trêu thay, ngay khoảnh khắc chết đi, mọi thứ lại trở nên bình đẳng.
Mặc kệ quyền thế ngút trời, phú quý tột đỉnh, khi án tử được ghi trên sổ sinh mệnh, số phận đã sớm được định đoạt, đến lúc rồi thì phải đến.
Dạ Oanh từng nổi danh, một khúc ca đáng giá ngàn vàng, sau khi sinh Thư Yểu thì bắt đầu đau ốm triền miên. Đúng vào ngày đầy tháng của cô, bà đã ngủ một giấc không bao giờ tỉnh lại.
Không biết bao nhiêu hàng xóm láng giềng đã thêu dệt sau bữa trà, rằng Hội Nghĩa An làm việc ác quá nhiều, gieo nghiệp quá nặng, khó khăn lắm mới có được một đứa con thì phải đưa người vợ cho Diêm Vương để đền mạng.
U hồn dưới đất đòi mạng, không hiểu sao vị đại ca này vẫn có thể ngủ yên mỗi đêm.
Người ta lại đồn rằng Thư Long đã quá nửa đời người mà chỉ có một cô con gái, không có con trai thì sẽ bị tuyệt hậu. Họ lắc đầu, rồi thở dài, bảo: “Đó đều là quả báo.”
Từ nhỏ không có mẹ dạy dỗ, nuôi nấng, Thư Yểu phải sống chung với cả một nhà toàn phụ nữ, ngày ngày đối mặt với những màn đấu đá tranh giành, nghe những lời xì xào to nhỏ.
Thứ duy nhất cô có thể nắm giữ chính là tình yêu thương hời hợt, mong manh của Thư Long. Mỗi ngày cô đều phải giả vờ ngoan ngoãn, nũng nịu, ăn nói ngọt xớt, nịnh bợ.
Nếu không có những tiếng “Ba ơi, ba ơi —” ngọt ngào đó, làm sao cô có thể dỗ dành được vị đại ca đầu rồng của Hội Nghĩa An, người đã nửa đời người chưa thấy mặt con cái, mà xem cô như cục vàng cục ngọc để cưng chiều.
Thế nhưng, mọi thứ nay đã đổi khác.
Tất cả mọi thứ của cô đều sắp bị Lý Hành, kẻ đột nhiên xuất hiện, cướp đi.
Một đứa con hoang từ đâu tới, đồ khốn kiếp, dựa vào cái gì? Có tư cách gì mà tranh giành với cô?
Cô thật sự hận chết Lý Hành rồi.
Một thằng khốn khiếp, từ khi anh ta đến, cô ngày nào cũng xui xẻo, mọi chuyện đều không thuận lợi!
Quả thật là khắc khẩu, luôn mang đến vận xấu cho cô.