Lý Mục Thần nắm thật chặt chiếc khăn xoa tay, hành động rất nhỏ nhưng không tránh được ánh mắt của Diêu Khiêm Mặc. Trong mắt Diêu Khiêm Mặc phát ra một tia sáng nhạt, nửa cười nửa không xem xét Lý Mục Thần đối diện, chờ đợi anh ta phản ứng.
Lý Mục Thần cũng không ngẩng đầu, giọng nói trầm thấp: "Xin cậu không cần tìm cho tôi thêm phiền toái."
Diêu Khiêm Mặc không lên tiếng, khinh thường cười nhẹ: "Bỏ lớp mặt nạ của cậu đi. Tất cả những việc này không phải từ bàn tay cậu mà thành?"
Động tác của Lý Mục Thần lại dừng lại, rốt cuộc ngẩng đầu, biểu tình trên mặt vẫn rất bình tĩnh, nhìn Diêu Khiêm Mặc hồi lâu, cuối xùng khóe miệng cong lên, cười một tiếng.
Diêu Khiêm Mặc thấy bộ dáng này của anh ta, vừa lòng gật đầu, lại nâng chén uống một ngụm, tư thái thanh thản, vẻ mặt dối trá công phu mà luyện thành, thực ra chính mình cũng bắt đầu trở lên mơ hồ, anh ta, còn có Lý Mục Thần, đại khái đều là như thế.
"Vi Linh nếu nhìn thấy cậu cười như vậy hẳn là rất khiếp sợ."
"Thế nào? Cậu tính nói cho cô ấy chân tướng của tôi?"
Diêu Khiêm Mặc bĩu môi: "Yên tâm, tôi không ngu xuẩn như Lâm Vi Linh."
Lý Mục Thần buông dao nĩa, lấy khăn ăn lau khóe miệng, giương mắt quang minh chính đại nhìn Diêu Khiêm Mặc ở đối diện, "Cậu thật sự rất thông minh."
"Không, nếu tôi thông minh, hẳn là từ lúc cậu đưa Lâm Vi Linh vào phòng tư liệu để cho cô ấy vô tình nhìn thấy bản hợp đồng kia, đã đoán được mọi việc." Diêu Khiêm Mặc khiêm tốn cười, chậm rãi nói.
Nói đi nói lại một hồi, thì ra, người thực sự lợi hại không phải Hồ Khiên Dư, cũng không phải Thác Ni mà là Lý Mục Thần.
Đúng vậy, ngay cả Diêu Khiêm Mặc cũng phải bội phục, cam bái hạ phong, Hồ Khiên Dư sao có thể là đối thủ của anh ta?
"Nói đi, Lâm Vi Linh hẹn cậu gặp mặt là vì chuyện gì?" Lý Mục Thần bên hỏi bên uống nước trắng. Anh ta không dính vào cồn, tất cả các chất gây nghiện cũng không động.
Cuộc sống của Lý Mục Thần rất nguyên tắc, nghiêm cẩn, giống như ấn tượng của mọi người về anh ta.
********************
Diêu Khiêm Mặc nhún nhún vai: "Yên tâm, không liên quan đến cậu."
"À? Tôi nghĩ cậu hẹn tôi đến nhất định có việc gì muốn nói."
"......"
"Hoặc là, cậu muốn ..." Lý Mục Thần ngừng một chút, " ... Biết điều gì?"
Nghe vậy, Diêu Khiêm Mặc nhếch mi, khó tin nhìn Lý Mục Thần. Con người này, quả thực lợi hại.
Càng ở trước mặt người lợi hại, càng không thể nói chuyện nhiều, nói nhiều, sai nhiều.
Diêu Khiêm Mặc tiếp tục giữ im lặng.
Lý Mục Thần tiếp tục thử: "Về ... Quan hệ của cha cậu và tôi?"
Diêu Khiêm Mặc tuy rằng ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn căng như dây đàn, lúc này nghe anh ta nói như vậy, rốt cuộc có thể trút được gánh nặng: "Quả nhiên tôi cũng không đoán sai, cậu chính là quân cờ cha tôi xếp vào Hằng Thịnh."
Nếu Lý Mục Thần không phải đừng về phía Diêu gia, vậy thật đáng sợ.
"Cậu không cần nói khó nghe như vậy", Lý Mục Thần vươn một ngón tay ở trường mặt Diêu Khiêm Mặc lắc vài cái, "Tôi và cha cậu là hợp tác, cho dù là "lợi dụng" cũng là cả hai bên cùng lợi dụng."
Diêu Khiêm Mặc nhìn người đàn ông đã lộ ra chân tướng này, thì ra, che dấu dưới lớp vỏ nho nhã là một bộ dáng con buôn tham lam như vậy.
Lâm Vi Linh, em nhìn xem em đều trêu trọc vào dạng quái vật gì thế này ...
Diêu Khiêm Mặc cười khổ, tiếp tục bức người trước mặt, "Cậu quá lợi hại. Lừa bịp tất cả mọi người."
Lý Mục Thần rất khiêm tốn, nhưng cảm xúc trong mắt hiển nhiên là đối vởi lời khen này rất mực vừa lòng: "Không, phải nói là cha cậu quá lợi hại. Ông ta muốn Hoàn Cầu cùng Hằng Thịnh đấu nhau một mất một còn, Diêu gia có thể ngư ông đắc lợi, vì điều này, ngay cả hạnh phúc của con gái mình cũng có thể hy sinh. Câu nói xem cha cậu lợi hại hay không?"
Hồ Khiên Dư tự xưng là thông mình sao? Hắn chẳng qua cũng chỉ là người bị lợi dụng mà thôi.
Lâm Vi Linh lại càng không còn lời nào mà nói, từ đầu tới cuối sống trong một lớp sương mù dày đặc.
Bất hạnh của cô ấy, hạnh phúc của cô ấy, đều là kết quả người khác sắp đặt. Mà tước đoạt mọi quyền lợi của cô ấy, dĩ nhiên là cha anh ta! Diêu Khiêm Mặc vẫn biết rõ cha mình là người tàn nhẫn.
Cha anh ta, dùng anh ta để tạo quan hệ với Hà Vạn Thành, dùng Lộ Tây đi giữ chân ba người Hồ Khiên Dư, Lâm Vi Linh, Thác Ni, dùng Lý Mục Thần đến châm ngòi hận thù vốn đã trong hồi nước sôi lửa bỏng giữa Hồ gia cùng Thác Ni.
***********************
Lý Mục Thần vẫn như trước nói, không nhanh không chậm, giọng lạnh băng: "Tôi có thể nói cho cậu, sau khi cậu hẹn tôi, tôi nói lại cho cha cậu, ông ta đã đoán được mục đích của cậu."
"Vậy sao?" Diêu Khiêm Mặc mệt mỏi, lại cố chống đỡ chính mình, làm bộ như tò mò hỏi, "Cậu thử nói xem, mục đích của tôi là gì?"
"Cậu đã nắm được bằng chứng Hồ Khiên Dư tự dàn dựng vụ tai nạn kia."
"......"
"Nếu cha cậu đoán đúng, cậu hẹn Lâm Vi Linh hẳn là đem chứng cớ giao cho cô ấy."
Diêu Khiêm Mặc không còn lời nào để nói, dừng một chút, đùa cợt ra tiếng: "A, chính xác. Cha tôi, thật quá lợi hại." Nói như thế nào nhỉ? Liệu sự như thần?
"Đúng vậy, cậu làm thế có thể hoàn toàn phá hủy tình cảm giữa Hồ Khiên Dư cùng Lâm Vi Linh. Đó đúng là kết quả cha cậu muốn nhìn thấy."
"Sau đó thì sao? Cậu, hoặc là tôi có được Lâm Vi Linh, cuối cùng, tất cả lợi ích sẽ đem chuyển giao cho cha tôi."
Lý Mục Thần trầm mặc cười cam chịu.
Diêu Khiêm Mặc không thể kiềm chế được, nghiến răng nghiến lợi đứng lên. Lúc này, trong ngực hừng hực lửa giận, em gái anh ta, Lộ Tây, nếu biết tất cả điều này ...
Diêu Khiêm Mặc rất nhanh khôi phục bình tĩnh, cuối cùng, thản nhiên nói một câu, giọng gần như là khen ngợi: "Sớm hay muộn cũng có một ngày ông ta mang cả con mình đem bán."
Lý Mục Thần nhìn người đàn ông đang cố gắng bình tĩnh này, anh ta có thể nhìn thấy trên người Diêu Khiêm Mặc bóng dáng cha anh ta, tuyệt tình giống nhau, không để cho người khác lối thoát.
Đàn ông như vậy, đáng để cho người khác khen ngợi.
*****************
Lý Mục Thần cũng thản nhiên nói: "Yên tâm, ông ta sẽ không làm như vậy. Trong lúc cậu đi Nhật Bản không phải đã điều tra tất cả sao? Nếu không làm sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã hiểu rõ tất cả. Theo thời gian, cậu cũng sẽ trở nên mạnh mẽ giống cha cậu. Ông ta bồi dưỡng cậu chứ không phải hủy hoại cậu." ... Hoặc là, cậu, so với cha cậu càng mạnh.
Diêu Khiêm Mặc lúc này mất đi sự tự tin vốn có, bởi, trong trò chơi này, chính anh ta chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ.
Vì thế, trận đấu cuối cùng này, anh ta như tuyên thề với Lý Mục Thần: "Tôi sẽ không làm con rối của ông ta."
"Cậu sẽ." Lý Mục Thần khẳng định.
"......"
"Cậu yêu Lâm Vi Linh, không phải sao?"
Diêu Khiêm Mặc nhất thời trợn hai mắt.
"Cha cậu từng tìm thấy trong vali của cậu ảnh chụp Vi Linh. Ông ta nói ông ta hiểu con mình, chụp một người phụ nữ đẹp như vậy, dựa vào kĩ thuật chụp ảnh tốt cũng không được, còn phải dựa vào một thứ nữa, tình cảm."
Đúng, bức ảnh đó, một cô gái xinh đẹp, nhưng bức ảnh đó, anh ta mất, cả cô gái trong bức ảnh đó, cũng mất.
"Còn cậu? Cậu yêu Lâm Vi Linh?"
"......"
"Không yêu?"
"Cái gì gọi là tình yêu? Tất cả chẳng qua là gặp dịp thì chơi mà thôi." Lý Mục Thần quay đầu đi, nhìn cảnh đêm, chầm chậm nói.