Nhưng nếu tất cả đều là tôi tự mình đa tình thì sao?
Suy nghĩ như vậy tôi không khỏi có chút do dự.
Ở bên ngoài đợi tôi là Lộ Tây.
Trước đó tôi đã báo cho Lộ Tây rằng hôm nay tôi trở về Singapore. Nhưng cô ấy tự mình đến đây đón tôi cũng không ngờ tới.
Lộ Tây nói ở tiệc sinh nhật Thác Ni sẽ chính thức thông báo tin tức đính hôn. Mấy ngày gần đây cô ấy đang không biết làm cách nào mời ba mẹ mình đồng thời tham dự mà phiền lòng. Còn tôi lại vướng bận chuyện của Hằng Thịnh cho nên chúng tôi gần đây rất ít khi gặp mặt.
Bây giờ tâm trạng tôi rất tốt, nhìn cô ấy từ xa liền vẫy tay cười đi đến. Lộ Tây cũng thấy tôi, liều mạng vẫy tay lại, cũng vừa vặn nhìn thấy Vương Thư Duy lúc này bước ra. Tôi thấy Lộ Tây ngẩn người, trong lòng than một tiếng nhanh chóng đi qua.
Vương Thư Duy ra đến bên ngoài, Lộ Tây vẫn quay lại nhìn chăm chú, đợi đến khi tôi chạy tới bên cạnh mới ngoái đầu, vẻ mặt tò mò nhìn tôi: "Là anh ta?"
Tôi lười không muốn giải thích, nhìn Vương thư Duy đã đi xa, lại quay lại nhìn Lộ Tây, chỉ nói: "Không phải!" Sau đó kéo Lộ Tây rời đi.
Lộ Tây mở cửa xe, nhanh chóng khởi động.
Điều hòa bật, trong xe rất ấm áp.
Tôi ngồi ở ghế phụ, vì tâm trạng tốt liền gọi điện cho Hồ Khiên Dư.
Hồ Khiên Dư lúc này còn trên máy bay, di động nhất định tắt máy, nhưng không sao. Tôi gọi đến, quả thực nghe được: "Số điện thoại quý khách đang gọi tạm thời ngắt máy, xin lưu lại lời nhắn sau tiếng bíp."
Tôi cũng không nhắn lại, cúp luôn điện. Không phải tôi muốn cùng Hồ Khiên Dư nói chuyện, chỉ cần để cho hắn biết tôi có gọi cho hắn thế là đủ.
Tôi cũng không biết bây giờ sắc mặt mình thế nào, nhưng lại giật mình khi thấy Lộ Tây thoáng qua gương chiếu hậu nhìn mình. Tôi bị cô ấy chăm chú nhìn như vậy, tuy có chút không thoải mái nhưng cũng không nói gì, cất di động, chống tay vào cửa sổ nhìn quang cảnh trên phố.
Cuối cùng Lộ Tây không đủ kiên nhẫn, kì lạ nói với tôi: "Vi Linh, đừng dọa mình."
Tôi không hiểu, ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy?"
Cô ấy giảm tốc độ một chút, quay đầu nhìn tôi: "Vừa rồi người đó ... Ở sân bay nhìn thấy, là Mike phải không?"
"......"
"Cậu cùng anh ta đi Hongkong?"
Tôi cắn môi, vẫn không nói gì.
"Vi Linh, cậu đừng quên, anh ta đã bán đứng cậu một lần rồi."
Giọng nói Lộ Tây giống như thở dài.
Tôi tiếp tục ngắm cảnh hai bên đường, thản nhiên trả lời một câu: "Mình không quên."
"Vậy cậu..."
Tôi đánh gẫy lời cô ấy: "Mình cùng anh ta bây giờ đều làm việc ở Hằng Thịnh. Cùng đi Hongkong cũng hoàn toàn là vì công việc."
"Không phải cậu vừa gọi điện thoại cho anh ta?!"
Tôi sửng sốt, một lát sau mới đáp lại: "Không phải gọi cho anh ta."
Lộ Tây cũng sửng sốt, ánh mắt nghi ngờ nhìn tôi, "Vậy gọi cho ai?"
Tôi suy nghĩ, vẫn quyết định không nói cho cô ấy.
Lộ Tây cũng không chịu buông tôi, cứng rắn tra khảo.
"Cậu biết không? Cậu vừa rồi lúc gọi điện thoại, biểu hiện thật làm mình sợ muốn chết."
Mặt tôi biến sắc. Ở trên xe mà cô ấy nói chữ "chết", nếu không phải tôi đã tự trấn an chính mình chắc sẽ không khống chế được. Tôi tự biết ngữ khí mình không bình thường, cố gắng làm cho giọng nói mình nhẹ nhàng một chút: "Tại sao dọa đến cậu?"
Lộ Tây bên lái xe, bên kể lể, trên mặt hồn nhiên nổi giận: "Biểu tình của cậu làm cho mình nghĩ rằng cậu đang yêu."
Cô ấy nói như thế.
Tôi giật mình đưa tay sờ mặt, sau đó nghiêng người soi gương, nhìn lại chính mình.
Ở trong gương tôi nhìn thấy vẫn là khuôn mặt có chút mệt mỏi, là khuôn mặt bình thường của tôi.
Làm sao có thể?
Tôi nghiêng đầu, muốn hỏi Lộ Tây vấn đề này.
Đáng tiếc tôi vừa định hỏi, Lộ Tây đã nhanh chân hỏi trước tôi vài chuyện.
Lộ Tây còn muốn ép cung chuyện tôi gọi điện thoại cho ai, tôi chỉ có thể dời đi sự chú ý của cô ấy, hỏi một cô ấy xem có thể cùng tôi đi mua một bộ lễ phục để mặc ở tiệc sinh nhật của Thác Ni cũng chính là lễ đính hôn của cô ấy hay không.
Quả nhiên tôi thành công, cô ấy hưng phấn hỏi: "Không phải cậu rất nhiều việc sao? Thế nào lại rảnh rỗi như vậy?"
Lộ Tây nghe vậy, gật gật đầu, đổi hướng, tăng tốc rời đi. Xe một đường chạy thẳng đến trung tâm mua sắm.
Tôi còn nhớ rõ nửa tháng trước đến đây cùng an hem họ Diêu, nhìn thấy trong tủ kính một cửa hàng bộ lễ phục Versace. Bây giờ tôi đến xem lại, đúng như dự đoán, bộ lễ phục đó đã không còn ở chỗ cũ.
Tôi nhìn bộ váy khác bầy ở tủ kính, trong lòng không khỏi hụt hẫng.
Thấy tôi dừng lại, Lộ Tây liền kéo tôi vào trong cửa hàng đó.
Vừa tiến vào, một nhân viên cửa hàng xuất hiện, cung kính hỏi chúng tôi cần gì. Trong cửa hàng khách không nhiều lắm.
Lộ Tây hình như là khách quen, nhân viên phục vụ vừa thấy liền chào hỏi: "Diêu tiểu thư, chúng tôi vừa có hàng mới về, cô có muốn xem hay không?"
Lộ Tây vỗ vỗ bả vai tôi, "Cậu từ từ chọn, mình đi xem hàng mới trước." Sau đó liền đi theo nhân viên phục vụ kia.
Rất nhanh, một nhân viên phục vụ khác xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.
Tôi không thích khi chọn quần áo có người bên cạnh líu lo nói chuyện, cũng may người này rất có tố chất nghề nghiệp, chỉ khi tôi đối với bộ quần áo nào tỏ vẻ rất hứng thú mới nhẹ nhàng nói: "Chiếc váy ngắn màu lam này rất thích hợp với tiểu thư, có muốn thử hay không?"
Tôi gật đầu, nhân viên cửa hàng liền lấy đồ từ trên chiếc giá xuống, đặt vào tay tôi.
Tôi đi vào phòng thử.
Mặc xong, tôi ngắm gương trên tường phòng thử đồ, xoay qua xoay lại, không tồi.
Vì thế đi ra ngoài để Lộ Tây quyết định.
Lộ Tây bình thường rất thích xoi mói, cô ấy đem tính cách cổ quái này trở thành thú vui hàng đầu.
Làm bạn tốt, tôi đã quen lấy chính mình để thỏa mãn thú vui cổ quái này của cô ấy.
Lộ Tây đang xem hàng mới, tôi ở bên ngoài đứng trước gương, ngắm lại.
Chiếc đai tinh tế làm nổi bật vòng ngực cùng vòng eo thon thả, tôi nhìn mình trong gương, dáng người thướt tha, những nếp uốn ở chân váy thoạt nhìn mảnh mai mà yểu điệu.
Tôi ở trước gương, xoay một vòng, xem thiết kế sau lưng của bộ lễ phục. Đúng lúc này, tôi nghe được tiếng di động cách đó không xa vang lên.
Tôi nhìn phản xạ trong gương, thấy hai người phụ nữ ngồi trên ghế đối diện, trong đó có một người lấy điện thoại trong túi ra. Tôi cũng không để ý làm gì, tiếp tục ngắm bộ lễ phục trên người mình. Bộ lễ phục màu lam này, tuy đẹp, nhưng vẫn không sánh được với bộ ngày hôm đó tôi nhìn thấy.
Có lẽ càng không có được thì càng cảm thấy nó tốt. Tóm lại, bộ lễ phục này, tôi cũng không thật sự cảm thấy vừa lòng.
Tôi quay đầu nhìn Lộ Tây, đang chuẩn nhờ cô ấy cho ý kiến, lại nghe thấy người phụ nữ nghe điện thoại vừa nãy đột nhiên cao giọng tuôn ra một tràng:
"Họ Hoàng, tôi nói cho anh, việc ly hôn này quyết định rồi! Anh đi với con hồ li tinh kia đi, chúng ta đã xong!!!"
Nói xong hung hăng cầm điện thoại ném đi.
Không khéo, chiếc di động kia nện ở trên tường bật ra bay đến phía tôi.
Tôi nhanh chân tránh sang một bên, chiếc di động kia liền giáng trên mặt gương.
Người phụ nữ ném điện thoại lúc này vừa khóc vừa chạy tới: "Xin lỗi, xin lỗi ..."
Mỗi câu "xin lỗi" đều mang rất nhiều nước mắt, thi nhau tuôn xuống.
Tôi nhìn người phụ nữ này có chút kinh ngạc, cũng không thể nào biểu hiện ra ngoài, ngượng ngùng cười một tiếng: "Không sao, không chạm vào tôi, không sao."
Tôi đã nhận ra người phụ nữ này, đúng là vợ của Hoàng Hạo Nhiên.
Chờ cho người phụ nữ đó quay đi, tôi không khỏi ngoái đầu nhìn lại, nhìn người đó khóc không thành tiếng mà không tự giác ôm lấy chính mình.
Lúc này, dường như nghe thấy động tĩnh bên này mà Lộ Tây vội vàng đi tới, từ trên cao nhìn xuống xem tôi: "Sao vậy? Mình vừa thấy người kia vừa khóc vừa đi đến chỗ cậu."
Tôi lắc lắc, cúi đầu suy nghĩ: "Mình không biết ... Có lẽ ... Mình thật sự làm sai."
Lộ Tây hiển nhiên không hiểu những lời này của tôi: "Cái gì? Làm sai?"
Tôi không trả lời, chỉ cười với cô ấy, cũng cười với chính mình trong gương.
Phút nhạc đệm làm người ta xấu hổ này trôi qua rất nhanh.
Tôi lại chọn một bộ lễ phục tiến vào phòng thử đồ.
Trong đó, tôi lấy di động gọi cho công ty thám tử tư.
Đối phương chưa kịp nói chuyện tôi đã lên tiếng trước: "Việc của Hoàng Hạo Nhiên bên anh làm tốt lắm, tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho anh."
Sau đó, cũng không đợi người kia trả lời, tôi tự cắt điện thoại.
Tôi nhìn mình trong gương, không khỏi nghĩ đến người phụ nữ vừa rồi hai mắt đẫm lệ, hét lên trong di động như quyết đoán vô cùng, mà khi cúp điện thoại xong khóc không thành tiếng.
Khi tôi nhờ công ty thám tử tư điều tra Hoàng Hạo Nhiên, mở một bức ảnh đã nhìn thấy người phụ nữ ấy.
Đó là vợ của Hoàng Hạo Nhiên.
Cô ta xinh đẹp, giàu có, từ nhỏ đã được cha nuông chiều che chở trong lòng bàn tay.
Nếu ba của Lâm Vi Linh không chết, Lâm Vi Linh cũng sẽ giống như vậy, hạnh phúc lớn lên, không trải qua một chút gian nan đổ vỡ.
Đáng tiếc Lâm Vi Linh tôi mệnh tiện.
Mà cô ấy, cũng chẳng phải là hạnh phúc. Dù sao cũng bị gả cho một người đàn ông như vậy.
Tôi nói với chính mình trong gương: Hoàng Hạo Nhiên, anh liên kết với Hồ Khiên Dư, đó là đối đầu với tôi. Tôi chỉ đem ảnh anh yêu đương vụng trộm trao cho vợ anh chứ không gửi thẳng đến công ty của bố vợ anh, đã coi như là nhân từ.
Vỗ vỗ má, tôi cầm lấy bộ lễ phục bị đặt ở một bên kia.
Tôi cúi đầu, nhìn bộ lễ phục này, rốt cuộc cũng không muốn mặc thử, liền đơn giản mang ra ngoài.
Lộ Tây đang dựa vào quầy, bộ giáng lười nhác liếc mắt xem tôi: "Tại sao không thay?"
Tôi nhìn chiếc váy trong tay, chán nản: "Không thích lắm."
Nói xong tôi đem lễ phục trả lại nhân viên cửa hàng, hỏi một câu: "Tháng trước, bộ váy trong tủ kính ..."
Nhân viên cửa hàng nở nụ cười ái ngại: "Xin lỗi, bộ váy đó nửa tháng trước đã có người mua."
Tôi gật gật đầu, không hề hỏi nhiều.
Lộ Tây rất ngạc nhiên, đi đến hỏi: "Bộ như thế nào?"
************************ ***********************
Tôi miêu tả qua loa lại bộ lễ phục kia một lần, Lộ Tây lập tức nhớ lại. Cô nàng này, trí nhớ đối với quần áo làm người ta thấy kì lạ.
Tôi vừa nói xong, Lộ Tây liền chậc chậc thở dài: "Bộ lễ phục đó mình đã nhìn thấy ở Paris, nhưng nghe nói là hàng trưng bầy, không bán. Ai có cơ như vậy lại mua được nó? Nên biết rằng, không phải cứ có tiền là mua được."
Tôi ở một bên nhìn vẻ mặt sinh động của Lộ Tây, không nói gì. Nhưng sự im lặng của tôi bị Lộ Tây hiểu nhầm, cô ấy nhếch mắt nhìn tôi một cái: "Thích đến vậy sao?"
Tôi khẽ cười, lắc đầu.
Nhưng không biết phản ứng này của tôi, ở trong mắt Lộ Tây giải nghĩa thế nào, chỉ thấy cô ấy đi đến trước mặt nhân viên cửa hàng hỏi: "Người mua bộ lễ phục kia, ở đây có lưu lại không?"
Nhân viên cửa hàng bị hỏi như vậy có chút khó xử, dường như là không được phép để lộ thông tin của khách hàng, quanh co không chịu đáp.
Tôi chỉ đứng một bên nhìn Lộ Tây cùng nhân viên cửa hàng kia một hỏi một đáp, nói: "Không cần."
Tuy rằng thích nhưng chẳng qua chỉ là bộ quần áo, không cần tốn công như vậy.
Lộ Tây không để ý đến tôi, nhân viên này vừa rồi ấp úng, cái gì cũng không chịu nói hẳn là đã chọc đến Diêu gia nhị tiểu thư. Cuối cùng Lộ Tây cũng không muốn rầy rà, lấy điện thoại gọi đến chủ cửa hàng, bắt chủ cửa hàng nói lại với nhân viên ở đây.
Cô nhân viên này hẳn là đã được dạy dỗ một trận, biết được trước mắt là người không thể đắc tội, cung kính đưa điện thoại trả lại cho Lộ Tây: "Diêu tiểu thư, trong máy tính của chúng tôi có thông tin của vị khách này, tôi đi lấy cho cô."
Nghe vậy, mặt Lộ Tây lộ vẻ đắc thắng, tao nhã bước chân đi theo nhân viên đến quầy, lấy thông tin.
Lộ Tây quay đầu, thấy tôi vẫn đứng đó còn không quên quay lại, lôi tôi cùng đi đến.
Nụ cười trên mặt nhân viên cửa hàng kia có chút gượng, nhưng cô ta cũng biết vị tiểu thư họ Diêu này không phải bình thường, vẫn là cố gắng cười, chỉ là nụ cười pha chút giả tạo.
Vị khách hàng kia để lại địa chỉ cùng số điện thoại trên hóa đơn làm phương thức liên hệ.
Nhân viên cửa hàng đem dãy số điện thoại đọc cho Lộ Tây, Lộ Tây nhanh chóng cầm điện thoại bấm số.
Lúc đọc đến số đuôi, tôi thấy Lộ Tây sửng sốt, sau đó ngẩng đầu, nhìn nhân viên cửa hàng một cách kì quái, tiện đà chuyển tầm mắt đến tôi, như thể phát hiện chuyện gì hài hước, ý cười lộ dần trên mặt.
Tôi nhìn Lộ Tây như, trong lòng bồn chồn hỏi: "Làm sao vậy?"
Lộ Tây cười ha ha, sau đó mới nói: "Đây là số của anh trai mình!"
Tôi sửng sốt, sau đó cười một cái. Trong lòng thở dài, thật trùng hợp!
Ở một bên, Lộ Tây trực tiếp bấm số điện thoại, gọi cho Diêu Khiêm Mặc.
Cũng không biết Diêu Khiêm Mặc ở đầu bên kia nói gì, Lộ Tây cười hì hì đem di động đưa cho tôi, ý bảo tôi nghe.
"Em muốn bộ lễ phục này?"
Từ đầu kia điện thoại, giọng nói Diêu Khiêm Mặc mang ý cười.
Tôi cũng cười: "Không biết có thể nhường lại hay không?"
"Định mặc vào lễ đính hôn Lộ Tây?"
"Ừm!"
Sau đó, im lặng một chút, Diêu Khiêm Mặc lại một lần nữa mở miệng: "Có bạn trai đi cùng chưa?"
Tôi nghĩ một lúc: "Hình như không có quy định không thể tham dự một mình."
Tiếng cười của Diêu Khiêm Mặc truyền đến, thoáng có chút trầm thấp, sau đó tắt hẳn: "Lễ phục này anh định tặng cho bạn gái đi cùng đến buổi tiệc ngày hôm đó, không có ý định nhượng lại."
Kết luận cuối cùng, lễ phục Diêu Khiêm Mặc mua, thuộc về tôi. Còn tôi, trở thành bạn gái anh ta.
Tôi cắt điện thoại, trả lại di động cho Lộ Tây.
Vẻ mặt Lộ Tây tò mò, nếu cô ấy mở miệng hỏi sẽ không thể nào ngừng lại được, tôi liền nói luôn: "Lễ đính hôn của cậu, anh trai cậu sẽ đi cùng mình."
********************** **************************
Mua sắm xong ăn uống là hành trình nhất định của các cô gái.
Đến nhà hàng.
Phòng ăn, không tồi. Chỗ chúng tôi ngồi trước mặt là bàn ăn, có một đầu bếp phục vụ. Tất cả quá trình chế biến nhìn không bỏ sót một công đoạn. Lộ Tây vui vẻ ăn, tôi lại bị điện thoại làm phiền đến phát điên.
Vừa nhận xong một cuộc điện thoại, từ bên ngoài đi vào chỉ uống một ngụm rượu lại tiếp tục có điện thoại. Tôi không thể không lại một lần nữa đi ra ngoài nhấc máy.
Hồ Khiên Dư quả không tầm thường, điện thoại gọi tới là từ người quản lý công ty của tôi ở bên Hongkong, cũng chính là người lần trước đứng tên giúp tôi tham gia cuộc đấu giá.
Anh ta nói cho tôi biết, Hồ Khiên Dư đã cho người đến, lấy danh nghĩa Hằng Thịnh liên hệ với anh ta, đề xuất việc hợp tác khai phá đất. Công ty của tôi ở Hongkong đăng kí là công ty có vốn đầu tư nước ngoài, tất cả các tư liệu đều được chính phủ Hongkong giữ bí mật. Hồ Khiên Dư có thể điều tra nhanh như vậy được, thật ngoài sức tưởng tượng.
" ... Ngoài người từ Hằng Thịnh, còn có người của Lý Triệu Giai cử đến."
"Bây giờ vẫn đang đàm phán?"
"Đúng, bọn họ đến từ lúc 9 giờ, bây giờ vẫn ở trong phòng họp thương lượng. Bọn họ đã thảo hợp đồng cho chúng ta, luật sư đang xem xét."
"......"
Tôi nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ, xem ra hợp đồng này rất dài.
"Muốn tôi gửi hợp đồng cho cô hay không?"
"Được." Dừng một chút, tôi tiếp tục, "Nhưng cho dù bọn họ đề xuất điều kiện gì, tạm thời không được kí."
"Nhưng điều kiện bọn họ đưa ra rất có lợi đối với công ty chúng ta ..."
"Tạm thời cứ như vậy, mặc kệ là điều kiện gì, không được đáp ứng."
Tôi nói xong, đang muốn cúp điện thoại, lại nhớ tới một việc, vì thế dừng lại bổ sung thêm một câu, "Còn nữa, nhớ kỹ, người có quyền sở hữu đất bây giờ là Lý Huy Trạch, không phải Lý Triệu Giai."
Tôi cắt một miếng thịt bò đưa lên miệng cô ấy, thấy cô ấy ngoan ngoãn ăn, tôi liền tiếp tục thỏa mãn chiếc dạ dày trống rỗng của mình.
Ăn uống no say, tôi lau khóe miệng, xách túi, vỗ vỗ Lộ Tây vẫn đang nhàn hạ ngồi, "Đi thôi."
"Đi đâu?" Biết buổi chiều tôi không thể tiếp tục rong chơi cùng, rõ ràng cô ấy uể oải ra mặt.
"Đưa mình đến chỗ anh trai cậu."
"Ách?"
"Lấy lễ phục." Tôi thản nhiên nói, kéo Lộ Tây vẫn đang ngồi im không chịu đứng dậy.
"Anh ấy bảo cậu đến lấy ngay bây giờ? Anh ấy về rồi sao?" Cô ấy kinh ngạc, mở lớn mắt hỏi tôi.
Tôi nhìn đồng hồ.
Bây giờ đã gần buổi chiều.
Diêu Khiêm Mặc quả thật bận rộn, lúc gọi điện thoại anh ta còn đang trên đường từ sân bay trở về nhà. Nhưng trong điện thoại anh ta bảo kêu Lộ Tây trực tiếp đưa tôi đến nhà anh ta, hoặc là, lúc nào tôi rảnh có thể tự mình qua lấy.
Tôi không biết địa chỉ của Diêu Khiêm Mặc, nhưng không sao, Lộ Tây nhất định biết. Nhưng nhìn Lộ Tây đang loay hoay tìm chỗ đỗ xe, tôi có chút choáng váng. Xuyên qua cửa kính \ nhìn ra ngoài, trước mặt là tòa khách sạn cao ngất. Kì lạ, Tôi ở nhà của Diêu Khiêm Mặc, Diêu Khiêm Mặc lại chuyển đến khách sạn? Hơn nữa, lại là khách sạn tôi từng ở khi vừa về nước? Tôi không khỏi ngạc nhiên.
"Anh ta ở đây?"
Tôi chỉ chỉ ngoài cửa kính xe, ngón tay hướng về phía đại sảnh khách sạn hỏi Lộ Tây đang lái xe.
Lộ Tây gật đầu, dường như cũng không cảm thấy có gì không đúng, "Anh ấy làm căng với ba, lại bởi vì chuyện kết hôn làm cho bà già kia lải nhải không thôi, không chịu nổi liền chuyển ra khỏi nhà ở nơi này."
"Chuyện xảy ra khi nào?" Nghe Lộ Tây giải thích xong tôi lại nghi ngờ.
"Đại khái là trước khi cậu về nước không đến một tuần anh ấy chuyển đến ở khách sạn."
Tôi nhất thời mơ màng, anh ta lại ở nơi này còn trước cả tôi?
"Tại sao anh ấy không ở nhà kia của mình?" Ngược lại, muốn nhường cho tôi?
Lộ Tây nghiêng đầu suy nghĩ, "Sợ nhìn cảnh nhớ người." Cuối cùng lại thêm vào một câu làm cho người nghe thấy thật ba phải: "Có lẽ."
Quên đi......
Tôi không muốn suy nghĩ nhiều lúc này, xuống xe, đi theo Lộ Tây vào khách sạn, đến thang máy.
Lô Tây dùng thẻ quẹt vào cửa. Chúng tôi một trước một sau tiến vào phòng.
Lúc này nghĩ lại, thì ra tôi đã rất lâu không ở khách sạn, sống ở cái gọi là "nhà" kia, đối với mùi vị đặc trưng của khách sạn dĩ nhiên có chút xa lạ.
Phòng rất lớn, tầm nhìn cũng trống trải, tôi đứng ở ngoài.
Tuy Diêu Khiêm Mặc nói rằng, bộ lễ phục kia ở tủ quần áo trong phòng ngủ, nhưng tôi cũng không nghĩ mình nên tự tiện đi vào phòng người xa lạ để lấy đồ.
Lộ Tây ngược lại tỏ ra rất tự nhiên, đến tủ lạnh lấy đồ uống còn không quên hỏi tôi: "Muốn uống gì không?"
Tôi đối với hành động này thấy nhưng không thể trách, Lộ Tây có thẻ phòng, chắc hẳn là rất thường xuyên đến. Nhìn thấy tôi ngồi ở sôfa, cô ấy lớn tiếng: "Mau vào đi, thay bộ lễ phục kia ra cho mình xem nào."
Tủ quần áo rất dễ tìm, mở của ra liền nhìn thấy chiếc hộp tinh tế không thua gì hàng thủ công mĩ nghệ. Mở chiếc nắp ngọc màu xanh, tôi lấy chiếc váy ở bên trong ra ngoài, đi đến trước gương lớn.
Bộ trang phục tôi tâm đắc chính là nó.
Tôi cởi bộ quần áo mùa đông nặng nề trên người, cũng không để ý điều hòa trong phòng chỉ vừa mới bật, nhiệt độ còn khá lạnh, cẩn thận mặc đồ vào.
Tôi nhìn trong gương, bộ váy trên người bây giờ làm tôi thay đổi rất nhiều. Những đóa hoa sẫm màu tản trên chân váy, những nếp nhăn tự nhiên xếp lại, ôm lấy vòng eo làm nổi bật lên những đường cong nữ tính. Phía sau bộ lễ phục có một chiếc khóa giọt lệ, tôi vòng tay ra phía sau cố kéo lên nhưng thế nào cũng không với tới.
Đưa lưng về phía gương, thử vài lần, lại như trước không xong.
Lúc này tôi nghe thấy tiếng đẩy cửa rất nhỏ. Chắc hắn Lộ Tây ở bên ngoài không đợi được. Tôi lười quay đầu nhìn, một mặt tiếp tục nhìn gương, một mặt cao giọng nói với Lộ Tây: "Giúp mình kéo khóa sau."
Lộ Tây không trả lời tôi.
Tôi đợi một lát vẫn không thấy Lộ Tây đến giúp, tức giận phủi phủi váy quay đầu.
Tôi đang chuẩn bị trút giận, lại ở lúc xoay đầu thấy rõ người phía sau mà sửng sốt.
Dường như Diêu Khiêm Mặc cũng ngẩn người nhưng rất nhanh khôi phục, không nhanh không chậm đi đến phía tôi.
Lúc này tôi cực kì xấu hổ, anh ta dừng lại trước mặt tôi, thấy tôi không nhúc nhích liền đi một vòng đến sau lưng. Một khoảng lưng tôi vốn đang lạnh lẽo, bị đầu ngón tay thấm lạnh của Diêu Khiêm Mặc chạm vào mà cứng đờ.
Xuyên thấu qua gương tôi thấy Diêu Khiêm Mặc nhẹ nhàng đặt tay ở lưng tôi mang đầu khóa kéo lên.
Cả người tôi cứng ngắc, toàn bộ nơron thần kinh đều tập trung ở trên lưng. Nơi đó, ngón tay Diêu Khiêm Mặc giống như vô tình mà nhẹ nhàng xẹt qua.
"Cám ơn."
Tôi xoay người, cố gắng tỏ ra tự nhiên tươi cười.
Nhưng nháy mắt sau, nụ cười của tôi lập tức đông lại.