Lúc Alex, con trai duy nhất của cục trưởng cục tài chính đến, không khí đang vô cùng căng thẳng.
Tôi bị Hồ Khiên Dư kéo khỏi đại sảnh, thậm chí không kịp nói lời tạm biệt với Trương Hoài Niên.
Không khí phòng nghỉ thoải mái hơn so với bên ngoài rất nhiều. Alex đưa tay vỗ vỗ bả vai Hồ Khiên Dư: "Mẹ tôi nói cậu ở chỗ này cho nên tôi chạy đến. Đã lâu không gặp, người anh em."
Hồ Khiên Dư cười cười, vỗ tay với anh ta, thoải mái chào hỏi. Tôi rất ít khi gặp Hồ Khiên Dư cười thản nhiên không hề cố kị như vậy. Xem ra vị Alex này cùng Hồ Khiên Dư quan hệ không phải là bình thường.
Phục vụ mang trà vào, tôi nâng chén nhấp một ngụm. Tôi không rành uống trà, bình thường đa số đều dùng café, cho nên cũng không biết được trà này có gì hay, uống xong một ngụm cũng không muốn tiếp tục.
Tôi vừa buông chén đã bị người khác nhắc tới.
"Đây là bạn gái của cậu?"
Hồ Khiên Dư uống một ngụm trà: "Thư kí."
"Nhưng vừa rồi câu nói với mẹ tôi không phải như vậy." Anh ta trêu chọc nói.
Hồ Khiên Dư hơi trầm mặc, tiếp theo lại cười cười.
Alex là người rất hòa đồng, không có gì phải kiêng kị, nói chuyện rất thoải mái.
"Khi đó bọn anh hợp tác mở công ty tư nhân, ngay cả tên cũng đã chọn, Dennis&Alex ..."
Lúc anh ta nói vậy, tôi không kiềm chế được liếc mắt nhìn Hồ Khiên Dư.
Tôi không thể tưởng tượng được con người này cũng có những năm tháng tuổi trẻ, không âm mưu, không tính toán như vậy. Bây giờ hắn đã trở thành một doanh nhân lõi đời, thời gian đó chắc chỉ dừng ở khi còn đi học mà thôi.
"Sau thì sao?" Tôi cố gắng sắm vai một người bạn gái, quan tâm một chút đến bạn trai mình.
Hai tay anh ta chắp lại: "Sau anh bị cha gọi về Hongkong, tất cả đều thành bọt nước."
"Tiếc thật!" Tôi thở dài.
"Có gì đáng tiếc?" Hồ Khiên Dư vẫn trầm mặc nhìn tôi đóng kịch cùng Alex đột nhiên nhập cuộc.
Tôi ngẩn ra, ngoái đầu nhìn Hồ Khiên Dư, nhất thời không biết nói gì.
May mà người thứ ba ở đây rất nhanh đỡ lời: "Đương nhiên là đáng tiếc. Nhưng chuyện càng đáng tiếc hơn còn ở phía sau."
"Xảy ra chuyện gì?"
Tôi cố ý mở lớn mắt hỏi.
"Sau đó, anh còn tưởng Dennis sẽ ở bên ngoài tung hoành vài năm, không ngờ rằng sau khi anh trở về không đến nửa năm thì nhận được tin cậu ta lên làm CEO của Hằng Thịnh."
Ngay tại lúc tôi chấm dứt tràng cười ha ha đối với câu chuyện không tài nào dậy nổi hứng thú này thì di động Hồ Khiên Dư vang lên.
Hồ Khiên Dư đứng dậy, đến nơi khác nhận điện thoại.
Alex lại không vì tiếng chuông điện thoại này mà bị gián đoạn, ngược lại, Hồ Khiên Dư đi rồi, anh ta càng có thêm nhiều đề tài cùng tôi tán gẫu.
Ví dụ như bạn gái của Hồ Khiên Dư.
Lại ví dụ như những thú ăn chơi sa đọa mà hắn không muốn cho người khác biết.
Tôi cố gắng chống tai nghe tình sử của cái người gọi là bạn trai kia, không lâu sau, Hồ Khiên Dư trở lại.
Sắc mặt hắn không tốt.
Hắn nói Alex: "Xin lỗi, tôi có việc phải đi trước."
Nói xong, không đợi người nghe có phản ứng gì, lôi tôi ra ngoài.
************************************************
Cả quãng đường không nói chuyện, im lặng trở lại phòng ngủ khách sạn, Hồ Khiên Dư lập tức ấn thang máy đến thẳng phòng mình.
Tôi đi theo, vào phòng hắn.
Hắn mở cửa, thay dép, đi thẳng vào.
Tôi ở ngoài cửa chần chờ một lúc, đi vào theo.
Hắn ngồi ở sôfa, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, muốn tôi qua ngồi xuống.
Trong lòng tôi vạn phần không muốn, nhưng vẫn chậm chạp tiến đến, ngồi xuống.
"Ngoan một chút, không được sao?"
Hắn đột nhiên nói.
"Tôi không rõ anh đang nói cái gì."
Tôi cười, cố gắng làm bộ thản nhiên.
Hắn xoa mặt tôi, sau đó ngón tay chuyển đến cằm, nhẹ nhàng kéo một chút: "Anh phát hiện mình quá nuông chiều em. Đó là một sai lầm."
Tôi mệt chết được, chỉ muốn ngủ một giấc, chẳng muốn giằng co.
Tôi đứng dậy muốn tắm rửa rồi chuẩn bị đi ngủ.
Hắn ngồi ở sôfa, không hề động. Tôi đi hai bước, nghĩ nghĩ vẫn quay trở lại, đứng trước mặt hắn, vuốt tóc hắn: "Anh cũng đi ngủ sớm một chút, ngày mai sẽ quay lại Singapore."
Trong chớp nhoáng, Hồ Khiên Dư bắt lấy cổ tay tôi, kéo mạnh, tôi liền ngã xuống sôfa.
Hắn không nói gì, lấy di động mở ra muốn tôi xem.
Tôi nhìn thấy trên màn hình chụp ảnh tôi cùng Lý Huy Trạch gặp mặt buổi sang.
"Còn có ghi âm, em muốn nghe hay không?"
Hắn nói, mặt không chút thay đổi.
"Anh phái người theo dõi tôi?"
Tôi kinh ngạc nhìn hắn.
Hồ Khiên Dư hừ một tiếng, cười đến âm hiểm: "Nếu là anh phái người theo dõi em thì đến bây giờ mới thu được chứng cứ sao?!"
Tôi không biết trả lời thế nào.
Đó là ai? Là ai đã điều tra tôi, đem mấy thứ này giao cho Hồ Khiên Dư?! Thấy tôi trầm mặc Hồ Khiên Dư giấu đi biểu tình trên mặt, nói: "Em muốn làm những việc này để chứng minh điều gì?"
Tôi quá sợ hãi: "Tôi làm sao có thể?"
Hắn nghi ngờ dò xét liếc nhìn tôi một cái: "Ảnh này là gửi từ máy tính đến di động. Mà địa chỉ chính là IP buổi sáng em dùng để mail cho Lý Huy Trạch."
Tôi kinh hãi không nói lên lời.
Có người muốn hại tôi?!
Tôi vừa rồi còn tưởng người nào không biết Hồ Khiên Dư sớm đã hoài nghi tôi mà làm điều thừa như vậy. Nhưng hiện tại, mục đích của người này, tôi không biết rốt cuộc là gì?
Tôi không hiểu.
"Em chắc hẳn không học được cách ngoan ngoãn."
Hắn nói, mặt không chút thay đổi.
Nhìn hắn như vậy, chắc hẳn còn đang tức giận, mà nhạ hắn tức giận, tôi tuyệt đối không có lợi.
Tôi từ trong khiếp sợ hồi phục lại tinh thần.
Không được, tôi không thể để cho người khác thay đổi lập trường giữa tôi và Hồ Khiên Dư.
Tôi cười tiến đến gần, đầu ngón tay khẽ nghịch cổ áo sơmi, rồi tiến xuống khẽ xoa ngực hắn: "Tôi đối với anh còn chưa đủ ngoan ngoãn?"