Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa cho tôi nghe thấy.
Tôi không để ý.
Hẳn là hắn cảm thấy không thú vị, cuối cùng tự rời đi.
Không lâu sau, phòng tắm truyền đến tiếng nước.
Chốc lát, tiếng bước chân vang lên, từ xa đến gần, tôi một lần nữa lại bị kéo đến.
"Khăn mặt cùng bàn chải đánh răng của anh đâu?"
Tôi cố gắng mở mắt, "Nửa tháng anh không qua đây."
Giọng nói hắn trùng xuống, "Cho nên?"
"Tôi nghĩ anh không đến nữa, tất cả đều ném hết."
"Này là ý gì?"
Hắn không buông tôi, tôi chỉ cảm thấy trong đầu ong lên.
"Đừng phiền ..." Tôi dở mình vùi đầu vào chăn, không muốn nghe giọng hắn.
Trong lúc mông lung, tôi cảm giác chăn bị xốc lên, nệm bên cạnh lún xuống.
Mà khi chăn kín lại, một đôi tay cũng từ phía sau vòng qua, ôm lấy thắt lưng tôi.
Tôi kinh ngạc mở mắt, hoàn toàn tỉnh ngủ.
Hồ Khiên Dư ở bên cạnh tôi, khẽ hôn lên trán, thấy tôi nhìn chằm chằm hắn cũng làm như không có việc gì.
"Ngủ đi......"
Tôi không quen ngủ như thế này, lưng cứng ngắc, cảm giác được tiếng tim đập trong lồng ngực hắn.
Thân mật như vậy, không tốt.
*********************
Cuối cùng tôi vẫn ngủ, một đêm ngủ sâu.
Khi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Tôi rất ít khi ngủ ngon như vậy.
Tiếng chuông di động vang lên.
Tôi mở to, mắt hơi cay. Tiếng chuông từ bên tủ đầu giường truyền đến.
Một bàn tay tôi rút ra khỏi chăn, tìm máy. Trong phòng mở điều hòa nhưng vẫn thấy lạnh. Điện thoại còn chưa kịp nhấc, bên kia đã tắt máy.
Tôi lập tức rút tay về, dở mình, tiếp tục ngủ. Nhưng giây tiếp theo, tiếng chuông lại lần nữa vang lên. Tôi bị làm phiền sinh ra bực bội, miễn cưỡng lại lần nữa xốc chăn. Thắt lưng bị một người giữ lấy, không xuống giường được. Thử gỡ bàn tay kia ra, nhưng cũng phí công. Tôi cố vươn tay, vất vả lấy được điện thoại.
Tôi nghĩ cũng không nghĩ, ấn nghe: "Xin chào, tôi là Lâm Vi Linh."
Bên kia im lặng, tôi dụi mắt, lặp lại một lần: "Alo?"
Sau một giây trầm mặc, ngay lúc tôi không kiên nhẫn, chuẩn bị cúp điện thoại, một giọng nghi hoặc vang lên: "Vivi?"
Giọng nói này, làm cho tôi nghĩ đến một người.
Người có thể kêu tôi bằng tên này, có tiếng nói trầm tĩnh sâu như nước hồ như này ... nghe không hiểu có chút quen thuộc. Anh ... còn gọi tôi, Vivi ...
"Là tôi. Anh là?"
Nghe giọng nói, tôi rất dễ dàng đoán được người kia là ai.
Nhưng, tôi thà tin rằng mình đoán sai.
Anh không trả lời tôi, chỉ thản nhiên nói một câu: "Để Hồ tổng nghe điện thoại."
Tôi chỉ thấy một dòng lạnh chạy dọc sống lưng. Không kịp phản ứng, bàn tay ở eo đã buông ra, vươn đến, cầm lấy điện thoại: "Alo."
Tôi tỉnh táo, quay đầu, nhìn Hồ Khiên Dư, nhìn di động của hắn.
Tôi lại xoay người, xem trên tủ đầu giường, di động của tôi.
"... Bây giờ tôi không thể quay về, kêu Reny thay tôi đi ..."
" ... Trước cứ ra giá ... Không được vượt quá một trăm ngàn ..."