Tối hôm qua uống rượu cô vốn ngủ trong phòng khách, sáng sớm Lăng Hàn Dạ liền vào phòng cô, kiên quyết lôi cô tới hoa viên, còn trực tiếp ném cô vào trong hồ.
May mắn bây giờ là mùa hè, nước hồ cũng không quá lạnh, cho dù là sáng sớm cũng không thấy lạnh.
Hiện tại cô bị Lăng Hàn Dạ giữ chặt, giãy dụa một lúc lâu cũng không thoát khỏi.
“Lăng Hàn Dạ, buông, anh thật ra muốn thế nào hả?”
Lăng Hàn Dạ hơi nhướn mày, nhìn cô cười tà: “Không muốn thế nào cả, muốn em theo tôi ngắm phong cảnh.”
Lâm Mạch Mạch vẻ mặt khó chịu trừng anh, rất muốn chửi má nó, trải qua năm năm này, tình tính cô thu liễm rất nhiều, không còn đụng phát là xúc động, đụng phát là tức giận như trước nữa.
Lúc này hai người đều ở chỗ nông nhất của hồ.
Thấy cô càng giãy dụa mạnh hơn, Lăng Hàn Dạ càng ôm chặt cô, cô dứt khoát không tránh nữa, nhìn thẳng vào gương mặt tà mị mê người của anh, cười quyến rũ: “Lăng thiếu, anh chính là đại thiếu gia Lăng gia, bên cạnh anh oanh oanh yến yến còn nhiều mà, anh bảo họ ngắm phong cảnh với anh đi, tôi có ngắm cũng ngắm với hôn phu của mình, buông ra, lát nữa con tôi dậy không thấy tôi đâu lại lo lắng.”
Nghe cô nhắc tới hôn phu và con, nụ cười trên mặt Lăng Hàn Dạ tắt ngấm, ánh mắt lạnh vài phần: “Lâm Mạch Mạch, em thật sự yêu tên Ngụy Tử Đình kia?”
Bề ngoài là anh ra vẻ tùy ý hỏi, nhưng thật ra trong lòng anh cũng rất khẩn trương, anh rất sợ nghe đáp án của cô.
Câu trả lời của cô cũng không khiến Lăng Hàn Dạ cảm thấy bất ngờ, nhưng khiến đôi mắt nâu nhạt của anh lóe lên một tia đau đớn, anh cong môi, tươi cười vẫn tà mị mê người như trước: “Em yêu anh ta ở điểm nào? Anh ta có cái gì? Tiền? Quyền? Thế?”
Lâm Mạch Mạch nhìn anh lắc lắc đầu, khóe môi mang theo nụ cười châm chọc: “Lăng Hàn Dạ, anh ngây thơ thật, anh cho rằng phụ nữ chỉ yêu, quyền, thế sao? Tử Đình so sánh với anh, đúng là không nhiều tiền bằng anh, không có quyền thế như anh, cũng không có dáng vẻ yêu nghiệt như anh. Anh ấy là một người đàn ông bình thường nhưng không tầm thường, anh ấy khiến tôi yên tâm, cũng cho tôi cảm giác an toàn, anh ấy cho tôi cuộc sống tôi muốn, mà anh ấy cũng là người đàn ông hoàn mỹ nhất trong lòng tôi, tôi và anh ấy ở cùng một chỗ vui vẻ biết bao nhiêu.”
Thấy cô nhắc tới Ngụy Tử Đình, trên mặt mang theo nụ cười hạnh phúc, Lăng Hàn Dạ dần dần buông cô ra, trong lòng chua sót vô cùng.
“Chúc mừng em nhé Lâm Mạch Mạch, cuối cùng em cũng tìm thấy nam thần trong cảm nhận của mình tìm.” Lúc nói tới câu này, trong lòng Lăng Hàn Dạ đau đớn, đau hơn bất cứ thời điểm nào trong quá khứ, nhưng khuôn mặt anh vẫn mang theo nụ cười tà mị thiếu đánh như cũ.
Mà nụ cười của anh có bao nhiêu chua sót, chỉ có chính anh biết.
Thiếu chút nữa khóe mắt anh đã ướt nước trước mặt cô.
Lâm Mạch Mạch nhìn anh, cong môi cười cười: “Đúng, Tử Đình là nam thần trong cảm nhận của tôi, cho nên anh đừng tới dây dưa với tôi nữa, tôi với anh thật sự không có hứng thú gì, anh cứ chậm rãi ngắm phong cảnh, tôi không phụng bồi.”
Dứt lời, Lâm Mạch Mạch liền xoay người đi lên.
Đầu cũng không ngoảnh lại bước đi.
Lăng Hàn Dạ thấy thế, tươi cười trên mặt nháy mắt biến mất, biểu tình cô đơn mà bi thương, nhìn chằm chằm bóng lưng cô: “Lâm Mạch Mạch, năm năm trước lúc em ở cùng tôi chưa từng cảm thấy vui vẻ hay sao?”
Lâm Mạch Mạch dừng chân, xoay người nhìn về phía Lăng Hàn Dạ còn đứng trong hồ, trả lời vẫn rõ ràng như cũ: “Không.”
“Một giây cũng chưa từng có?” Lăng Hàn Dạ nheo mắt, ánh mắt nhìn cô thoáng chốc hiện lên một tia chờ mong, trong khoảnh khắc đó ánh mắt anh sâu thẳm không ai nhìn thấu.
Lâm Mạch Mạch nhìn anh cười cười, trả lời kiên định: “Không có, một giây cũng không có.”
Giờ phút cô trả lời xong xoay người đi, trái tim Lăng Hàn Dạ như chìm vào đáy cốc, khóe môi anh nhếch lên cười thê lương, hốc mắt cuối cùng cũng ướt.
Lập tức anh nhấn mình xuống hồ, cả thân mình cũng chìm xuống.
Lâm Mạch Mạch nghe thấy động tĩnh phía sau, lúc xoay người lại, trên mặt hồ đã không còn thân ảnh Lăng Hàn Dạ.
Cô đứng tại chỗ vài giây, liền xoay người lập tức đi tới sân trước.
Lê Hiểu Mạn lúc này đã tỉnh, nghe ba đứa nhỏ Tiểu Nghiên Nghiên, Tiểu Long Dập, Ngụy Vũ Bân nói không thấy Lâm Mạch Mạch đâu, Lăng Hàn Dạ không thấy đâu, liền đoán được đại khái, vì thế mang theo ba bé tìm quanh biệt thự.
Bởi vì đoán Lâm Mạch Mạch có thể ở cùng một chỗ với Lăng Hàn Dạ, cô cũng kinh động đến vệ sĩ và nữ hầu trong biệt thự.
Cô và ba đứa nhỏ tìm trong hoa viên phía trước liền gặp được Lâm Mạch Mạch một thân ướt sũng đang đi tới.
“Mẹ.”
Ngụy Vũ Bân vừa thấy Lâm Mạch Mạch, hốc mắt liền đỏ lên, khóc chạy về phía cô.
“Bân Bân.”
Lâm Mạch Mạch cũng bước nhanh về phía Ngụy Vũ Bân, ngồi xuống trước người bé.
“Mẹ, quần áo của mẹ sao lại ướt vậy? Mẹ đi đâu thế, con tìm mãi tìm khắp nơi mà không thấy mẹ, mẹ...”
Ngụy Vũ Bân nhìn Lâm Mạch Mạch khóc lên, bé cực kỳ dính Lâm Mạch Mạch, một hồi không nhìn thấy cô sẽ khóc, trừ khi biết cô đang làm gì.
Tiểu Bân Bân vừa khóc, trái tim Lâm Mạch Mạch sắp bị bé khóc nát.
“Bân Bân đừng khóc, mẹ không phải ở đây sao? Ngoan, đừng khóc, để mẹ hôn một cái nào.” Lâm Mạch Mạch nhìn bé nói, tiến lên hôn cái trán nho nhỏ của bé.
Ngụy Vũ Bân lập tức đừng khóc, nhếch miệng cười, lộ ra răng nanh trắng noãn.
“Mẹ, con cũng muốn hôn mẹ một cái.”
“Con cũng muốn hôn dì Lâm một cái.” Tiểu Nghiên Nghiên đi theo sau cũng mở miệng vô giúp vui.
“Nghiên Nghiên, đừng náo loạn, để dì Lâm đi thay quần áo trước đã.” Lê Hiểu Mạn đi đến trước người Lâm Mạch Mạch thấy quần áo cô ướt hết, còn nói thêm: “Mạch Mạch, vào phòng mình đổi quần áo đi.”
Lâm Mạch Mạch nhìn cô gật đầu, liền đứng lên.
Cô cúi đầu ôn nhu nhìn Ngụy Vũ Bân: “Bân Bân, mẹ muốn đi cùng dì Lê của con đi thay quần áo, con đi cùng em Nghiên Nghiên và anh Allen chơi trước đi nhé, lát nữa mẹ quay lại.”
“Vâng.” Ngụy Vũ Bân nhìn Lâm Mạch Mạch gật đầu: “Vậy mẹ đi thay nhanh lên, nếu không lại sinh bệnh.”
Lâm Mạch Mạch vui mừng cười, đi cùng Lê Hiểu Mạn vào đại sảnh.
Long Tư Hạo dậy từ sớm, lúc này đang ngồi trên ghế sô pha xa hoa trong đại sảnh, Lạc Thụy, Tô Dịch cũng đã dậy, ngồi đối diện với Long Tư Hạo, về phần Lăng Dinah, còn đang trong phòng khách thương tâm.
Vốn cô và Lạc Thụy bị khóa ở trong phòng khách, là chú Thành quản gia mở cửa giúp họ.
Ba người ngồi trong đại sảnh trò chuyện nhìn thấy Lê Hiểu Mạn và Lâm Mạch Mạch đi vào liền đồng thời nhìn về phía các cô.
Lạc Thụy đánh giá Lâm Mạch Mạch một lúc lâu, sau đó ánh mắt dừng ở quần áo ướt sũng trên người cô, cười nheo mắt: “Lâm tiểu thư, quần áo cô sao ướt hết thế kia? Lăng thiếu đâu, có phải hai người vừa hôn nhau không?”
Lâm Mạch Mạch cũng học bộ dáng Lạc Thụy, hai mắt cười nheo lại: “Lạc đặc trợ, dù tôi có hôn cũng sẽ hôn vị hôn phu của mình, hôn người khác, tôi sợ mình nôn mất.”